Bài viết của Tân Trình, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc

[MINH HUỆ 08-04-2019] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp trước khi cuộc bức hại bắt đầu. Thời điểm đó, tôi công tác trong một trường học và chịu trách nhiệm về quản lý tài chính nội bộ. Một hôm, tôi cùng một Chủ nhiệm đi mua sắm. Ông ấy thích một chiếc áo sơ mi đắt tiền có giá tương đương với một tháng lương của tôi. Ông ấy muốn dùng tiền quỹ của trường để mua hai cái áo sơ mi cho chúng tôi, mỗi người một chiếc. Tôi nói với ông ấy tôi không muốn điều đó. Ông ấy biết rằng tôi là học viên Pháp Luân Đại Pháp nên đã không ép buộc tôi nữa.

Sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu bức hại Pháp Luân Đại Pháp, tôi từ chối từ bỏ tu luyện, mặc dù phải chịu nhiều áp lực. Hàng ngày, hiệu trưởng nhà trường đều nói chuyện với tôi để thuyết phục tôi từ bỏ tu luyện. Tôi bảo ông ấy rằng tôi nên có quyền tự do tín ngưỡng và không chịu ngừng luyện Pháp Luân Đại Pháp. Ông ấy nổi giận, loại tôi ra khỏi công việc thường nhật và chuyển tôi sang làm công việc dọn rác sau hàng rào phía trước các tòa nhà.

Tôi đã làm công việc đó mà không một lời than thở hay oán hận. Trong một góc, tôi tìm thấy một cái túi nhỏ bị vùi trong đống rác. Tôi nhặt nó lên và thấy có những đồng xu 1 tệ bên trong. Tôi đưa số tiền đó cho hiệu trưởng. Ông ấy ngạc nhiên và nói: “Tôi không cần số tiền này. Anh có thể giữ nó coi như là thưởng công cho anh.” Tôi nói: “Tiền này không phải của tôi, nên tôi không thể nhận.” Trong khi ông ấy vẫn từ chối nhận số tiền, tôi đã đưa nó cho Chủ tịch công đoàn nhà trường. Ông ấy cảm thán: “Anh đúng là một người tốt!”

Hành xử như một học viên trong mọi việc

Năm 2002, tôi bị đưa vào trại lao động cưỡng bức vì không chịu từ bỏ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Sau hai năm trong trại lao động, tôi trở về làm việc tại trường. Lãnh đạo nhà trường đã chuyển tôi từ bộ phận hậu cần sang làm việc quét dọn.

Lúc đầu tôi cảm thấy khá thất vọng, bởi vì lúc trước tôi từng làm việc với lãnh đạo và bây giờ lại phải đi lau dọn vệ sinh. Ngoài ra, tôi cũng đã ly dị và sống tách biệt với gia đình do cuộc bức hại. Tôi bắt đầu đọc các bài giảng Pháp chăm chỉ hơn và nhận ra tôi có chấp trước vào danh. Tôi phải chuyển biến quan niệm và đề cao tầng thứ dựa trên Pháp. Tôi tự nghĩ: “Mình không nên nghĩ nhiều về những mất mát nơi thế gian. Được đắc Pháp là đã may mắn lắm rồi. Làm công việc gì thì đều không quan trọng, miễn là mình nên hành xử như một học viên Đại Pháp trong mọi việc.”

Có những vết bẩn, kẹo cao su, và vết khạc nhổ dọc hành lang, và nhà vệ sinh thì cũng dơ bẩn. Vì vậy tôi đã đem giẻ lau và miếng chùi kim loại đến trường. Tôi chà sàn bằng miếng chùi kim loại, sau đó lau lại bằng giẻ lau và dọn sạch các góc một cách sạch sẽ. Hiệu trưởng khen tôi và bày tỏ sự cảm kích của ông ấy đối với công việc của tôi tại hội nghị nhà trường.

Phủ nhận bức hại

Tôi phải thi lại để đạt tiêu chuẩn cho chứng chỉ dạy học, bởi tôi đã ở trong trại lao động trong hai năm. Trước kỳ thi, tôi phải điền đơn và được sở giáo dục chấp thuận.

Một cột trong đơn hỏi về tiền sử tội phạm và nhà trường đã tự điền vào: “Hai năm trong trại lao động.” Tôi nghĩ mình không nên thừa nhận hình thức bức hại này, vì vậy tôi đã gửi đơn cho giám đốc sở, ông ấy bảo tôi rằng chủ tịch công đoàn nhà trường đã bảo ông ấy điền vào cột thông tin đó.

Sau đó tôi đến gặp chủ tịch công đoàn nhà trường và bảo cô ấy rằng việc đưa tôi vào trại lao động là bất hợp pháp. Hiệu trưởng nhà trường đã nghe được những gì tôi nói và mời tôi vào phòng của ông ấy. Tôi nói: “Ông biết tôi và chất lượng công việc của tôi. Ông nghĩ xem tôi có bao giờ phạm tội không?” Hiệu trưởng trả lời: “Anh sẽ không làm thế.” Tôi nói: “Hiến pháp quy định mọi người có quyền tự do tín ngưỡng. Dựa trên luật pháp hiện hành, đó không phải là tội ngay cả khi tôi bị đưa vào trại lao động trong hai năm.”

Ngày hôm sau, tôi tìm thấy các quy định pháp lý cụ thể và gửi chúng cho hiệu trưởng. Ông ấy đề nghị tôi điền một mẫu đơn khác.

Khi tôi bị giam trong trại lao động, nhà trường đã thực hiện hệ thống “xếp cuối sẽ bị loại”, nghĩa là nhân viên nào có điểm thấp nhất vào cuối năm sẽ bị xếp cuối bảng và chỉ nhận được 75% tiền lương. Năm tiếp theo, người đó chỉ được nhận 50% tiền lương. Nếu bị điểm thấp nhất trong ba năm liên tiếp, người đó sẽ bị sa thải. Bởi vì tôi không đi làm trong hai năm khi bị giam trong trại lao động, nên tôi bị xếp chót bảng và chỉ nhận được 50% tiền lương. Tôi gặp khó khăn về tài chính vì tôi còn phải tự nuôi con. Tôi nhận ra đây là một hình thức bức hại tài chính của ĐCSTQ. Tôi không nên chấp nhận nó một cách thụ động. Tôi phải lấy lại tiền lương mà tôi kiếm được.

Tôi hỏi hiệu trưởng nhiều lần về tiền lương mà tôi xứng đáng được nhận. Tôi nói với ông ấy: “Tôi bị giam vì thực hành đức tin của mình, cố gắng trở thành người tốt và tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Khi tôi ở trong trại lao động, các lính canh đã cởi áo quần áo của tôi trong cái lạnh của mùa đông, bắt tôi ngồi trên ghế cọp, mở cửa sổ để cho tuyết bay vào. Họ đổ nước đá lên người tôi và tôi đã tê cứng vì lạnh. Đây không chỉ nói riêng về tôi mà còn là cuộc bức hại các giá trị con người phổ quát do chính quyền tà ác Giang Trạch Dân và ĐCSTQ gây ra. Nó vi phạm nhân quyền và xem thường pháp luật. Tôi hy vọng ông sẽ bảo vệ công lý và đối xử công bằng với tôi.”

Hiệu trưởng bảo rằng ông ấy sẽ nói điều này với các lãnh đạo khác. Nghe nói tất cả lãnh đạo tại cuộc họp đều đồng ý rằng tôi luôn tôn trọng mọi người và làm việc tận tụy, và tiền lương của tôi không nên bị cắt bớt. Cuối cùng, mức lương đầy đủ của tôi đã được khôi phục.

Sau đó, tôi đến gặp hiệu trưởng để hỏi về những khoản tiền mà tôi đã bị cắt trừ trong suốt những năm qua. Cuộc bức hại là bất hợp pháp và tiền lương của tôi không nên bị giảm đi. Hiệu trưởng không đồng ý.

Tôi đến gặp ông ấy vài lần và tiếp tục giảng chân tướng. Ban đầu ông ấy chỉ trích tôi và sau đó là khuyên nhủ tôi. Một lần khi tôi đến gặp ông ấy thì thấy ông ấy đang bận, nên tôi nói: “Tôi sẽ về vì ông đang bận.” Ông ấy nói: “Các vấn đề của nhà trường thì quan trọng, nhưng tiền lương của anh cũng quan trọng.”

Cuối cùng, trước khi rời đi để nhận vị trí mới, ông ấy đã cấp lại những gì đã cắt giảm từ tiền lương của tôi. Tôi rất vui mừng khi ông ấy đã đặt định vị trí của bản thân một cách chính xác.

Chính niệm giải thể tà ác

Tôi bị cảnh sát giam giữ phi pháp trong 15 ngày, vì đã tham gia kiện Giang Trạch Dân, cựu lãnh đạo của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Lãnh đạo nhà trường đã đến nói chuyện với tôi sau khi tôi quay về trường. Lúc này, toàn bộ ban lãnh đạo đều đã bị thay thế bởi những người mới. Bí thư nhà trường nói: “Anh phải hứa rằng anh sẽ không làm bất cứ điều gì giống như vậy nữa. Phòng giáo dục quận đã biết việc này. Không ai trong trường học sẽ được nhận tiền thưởng cuối năm nếu anh bị phạt.”

Tôi nói: “Giang Trạch Dân nhất mực bức hại Pháp Luân Đại Pháp và đã bức hại tàn bạo các học viên. Ông ta đã phạm tội ác tày trời. Tôi kiện ông ta là kiện cho những ai đang bị bức hại và cho công lý của con người. Pháp Luân Đại Pháp là tốt, và tu luyện Pháp Luân Đại Pháp không vi phạm pháp luật.”

Ông ấy ngạc nhiên nhưng cũng phần nào chấp nhận những gì tôi nói. Vừa lúc đó, phó hiệu trưởng đi đến và nói với tôi: “Đừng để mất đi những lợi ích thiết thân và biết quý mọi thứ anh đang có.” Ông ấy liên tục nói và không cho tôi cơ hội để nói bất kỳ điều gì.

Tôi không bị dao động hay lay chuyển trước những gì ông ấy nói và không làm theo suy nghĩ của ông ấy. Cùng lúc đó, tôi phát chính niệm để phủ nhận tà ác đang cố gắng thao túng họ phạm tội chống lại học viên Pháp Luân Đại Pháp. Sau đó cả hai rời khỏi phòng để đi họp.

Vào buổi tối, thấy hiệu trưởng vẫn còn ở trường nên tôi đã đến và nói chuyện với ông ấy. Ông ấy nói: “Tôi đã nói chuyện với Trưởng phòng giáo dục quận về việc anh kiện Giang Trạch Dân. Tôi đã cố gắng bảo vệ anh, nên chuyện đó đã kết thúc rồi.”

Tôi vô cùng cảm ơn Sư phụ từ bi đã bảo hộ và an bài mọi thứ cho tôi. Tôi cũng cảm ơn các đồng tu đã phối hợp bằng nhiều cách để giảng chân tướng cho mọi người, thanh trừ những nhân tố tà ác liên quan đến cuộc bức hại, và giúp ban lãnh đạo nhà trường mới có thể liễu giải chân tướng và sắp đặt vị trí của họ tốt trước khi tôi quay lại công việc.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/4/8/382528.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/7/2/178285.html

Đăng ngày 12-07-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share