Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 7-5-2019] Hiện nay, Pháp Luân Đại Pháp đã được hồng truyền trên thế giới hơn 27 năm, được đón nhận tại hơn 80 quốc gia và có hàng triệu người theo học. Các sách của Pháp Luân Đại Pháp đã được dịch ra hơn 40 ngôn ngữ khác nhau. Tôi thật may mắn được trở thành một đệ tử Đại Pháp, đây là một cơ duyên mà cho dù tôi có dùng cả sinh mệnh của mình cũng không thể đổi lấy được.

Tôi thường nói với các đồng tu: “Tôi chưa từng có cảm giác gì siêu thường, cũng không nhìn thấy gì đặc biệt. Tất cả những sự tình mà tôi trải qua đều rất bình thường và không đáng để nói.”

Một đồng tu nói với tôi: “Nội tâm của một người sẽ ảnh hưởng đến hành vi bên ngoài của người ấy. Bà có thể kiên định tu luyện cho đến tận bây giờ ngay cả khi Đại Pháp bị vu khống và cuộc bức hại vẫn đang tiếp diễn, điều đó chứng tỏ rằng bà có niềm tin rất vững chắc vào Đại Pháp. Tuy rằng những việc bà trải qua đều rất bình thường, nhưng bà vẫn kiên trì làm những việc mình nên làm.

“Bà thường in tài liệu giảng chân tướng đến tận nửa đêm, tổ chức học Pháp chung cho các đồng tu tại nhà, và còn đi phân phát tài liệu giảng chân tướng đến từng nhà trong vùng. Bây giờ bà đã gần 70 tuổi rồi, nhưng bà chưa bao giờ kêu mệt. Bà cho rằng những gì bà làm là rất bình thường, nhưng đó là vì bà chưa bao giờ nghĩ đến việc cầu danh cầu lợi cho bản thân. Điều này không hề tầm thường.”

Trở thành một đệ tử Đại Pháp

Tôi biết đến Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 8 năm 1996 và ngay lập tức đã bước vào tu luyện. Lúc đó, tôi đang giữ chức trưởng phòng. Lúc đầu, tôi làm việc ở bộ phận công đoàn, sau đó tôi gia nhập văn phòng Đảng ủy và chịu trách nhiệm về công tác giáo dục chính trị.

Khi ấy, các phòng ban của cơ quan tôi có không ít người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, hầu như phòng ban nào cũng có người học. Họ thường đọc các sách của Đại Pháp vào giờ nghỉ giải lao.

Một lần, tôi sang phòng tài chính tìm người thì thấy một đồng nghiệp đang đọc một cuốn sách Đại Pháp. Tôi bèn hỏi mượn cô ấy. Cô ấy nói: “Được, nhưng tôi chỉ cho chị mượn thôi, xem xong nhớ trả lại cho tôi nhé.”

Tôi đã dành cả đêm để đọc cuốn sách Chuyển Pháp Luân vừa mượn được. Tôi đọc say sưa đến nỗi quên hết cả thời gian, khi đọc xong cuốn sách thì đã là 7 giờ sáng. Tôi nhanh chóng tắm rửa rồi đi làm.

Tôi cảm thấy thật sự chấn động. Những gì Sư phụ Lý giảng trong cuốn Chuyển Pháp Luân thật tuyệt vời. Tuy đêm hôm trước tôi không ngủ chút nào nhưng tôi không cảm thấy mệt. Tôi biết rằng Pháp Luân Đại Pháp chính là thứ tôi muốn tìm kiếm. Vì vậy, tôi đã bước vào tu luyện.

Tôi yêu thích văn hóa truyền thống ngay từ nhỏ. Tôi đặc biệt thích những bài học dạy về sự trung thực, chân thành, và kiên trì.Tôi cũng thích đọc sách lịch sử, và từ nhỏ tôi đã ngưỡng mộ những vị anh hùng như Gia Cát Lượng hay Lưu Bá Ôn. Tôi tin rằng trên thế gian này có tồn tại Luật nhân quả, và còn tồn tại rất nhiều thứ vượt qua khả năng nhận thức của con người.

Mặc dù tôi làm việc tại văn phòng Đảng ủy, nhưng nội tâm tôi có rất nhiều nghi vấn đối với những tuyên truyền của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Đặc biệt là sau khi trải qua Cách mạng Văn hóa và các cuộc vận động của ĐCSTQ, tôi càng cảm thấy tuyên truyền của họ đầy mâu thuẫn và thủ đoạn mà họ sử dụng rất phi nhân tính.

Sau khi bước vào tu luyện Đại Pháp, tôi đã trở nên thiện lương, bao dung, và chân thành hơn. Mặc dù môi trường làm việc của tôi đầy rẫy đấu tranh và giả dối, nhưng tôi vẫn được đồng nghiệp tán thành và quan hệ với đồng nghiệp rất tốt.

Cấp trên của tôi có bố là lãnh đạo cao cấp của công ty, vì vậy anh ta khá ngạo mạn và luôn ỷ lại vào mối quan hệ này. Anh ta cứ nhất nhất muốn mọi thứ phải tuân theo ý mình. Đôi khi, anh ta còn đối xử tệ với cấp trên của anh ta. Vì vậy, không ai muốn gần anh ta cả.

Tuy nhiên, tôi vẫn đối đãi chân thành với anh ta. Anh ta cũng rất tôn trọng và đối xử tốt với tôi.

Một lần, cả hai chúng tôi cùng đi dự một lễ cưới, tình cờ chúng tôi lại ngồi cạnh nhau. Tôi nói với anh: “Cô dâu và chú rể trông rất đẹp đôi. Tôi tin rằng họ đã có mối nhân duyên tiền định. Anh có tin điều đó không?”

“Tôi tin”, anh ta đáp lại với vẻ mặt thành thật. Tôi rất ngạc nhiên, bởi tôi không nghĩ rằng một người khá ngạo mạn trong mắt người khác này mà cũng tin vào Thần. Tôi nghĩ anh ta có lẽ cũng là người hữu duyên.

Sau đó, tôi hỏi anh ta có biết Pháp Luân Công không, anh ta trả lời rằng có biết. Lúc đó, vẻ mặt của anh vẫn rất nghiêm túc. Tôi tiếp tục hỏi anh ta nghĩ gì về các cuộc vận động của ĐCSTQ. Anh ta khinh khỉnh nói: “Chúng thật nực cười.”

Tôi nói: “Thông qua các cuộc vận động của mình, ĐCSTQ đã giết hại rất nhiều người dân vô tội. Ông trời sẽ trừng phạt nó. Tuy nhiên, anh sẽ được bình an nếu anh thoái xuất khỏi các tổ chức của ĐCSTQ. Để tôi giúp anh làm tam thoái nhé?” Không một chút lưỡng lự, anh ta đồng ý ngay lập tức. Sau đó, anh đã đưa cho tôi biệt danh của mình để làm tam thoái.

Vượt qua khổ nạn nghiệp bệnh

Cuối năm 2011, thân thể tôi đột nhiên xuất hiện giả tướng nghiệp bệnh. Toàn thân tôi xuất hiện bệnh vàng da, làn da biến thành màu nâu đen, và phần trắng trong mắt cũng chuyển thành màu vàng. Bụng của tôi trướng lên như đang mang bầu, còn hai chân thì sưng phù như hai cây đại thụ. Tôi không thể nằm xuống được, vì vậy suốt đêm phải ngồi dựa vào thành giường. Ngực của tôi nặng tựa như bị một tảng đá lớn đè lên khiến tôi không thở được. Hiện tượng này kéo dài suốt vài ngày.

Tôi không dám uống bất cứ thứ gì vì nước tôi uống đều bị thấm vào khoang bụng, tôi cũng không có cảm giác thèm ăn. Vì trạng thái tu luyện của tôi vẫn chưa được vững chắc, quan niệm người thường còn rất mạnh, nên cuối cùng tôi đã đi bệnh viện. Bác sỹ chẩn đoán tôi bị viêm gan giai đoạn cuối với chứng xơ vữa động mạch.

Tôi phải nằm viện tám lần và cũng đã từng nằm tại một bệnh viện nổi tiếng ở Bắc Kinh. Ở đây, bác sỹ nói với tôi: “Bệnh này vô phương cứu chữa, các bệnh viện trên thế giới đều không giải quyết được.”

Tất cả những gì các bệnh viện có thể làm là điều trị và giảm bớt các triệu chứng. Họ làm giảm màu vàng trên da và mắt của tôi, trích xuất chất lỏng trong ổ bụng của tôi và làm lợi tiểu. Tuy nhiên, khi về nhà thì các triệu chứng đó lại quay trở lại. Bác sỹ nói rằng tính mạng của tôi có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào. Trước khi họ trích xuất dịch lỏng từ ổ bụng của tôi thì trọng lượng của cơ thể tôi là khoảng 86kg, sau khi trích xuất thì trọng lượng còn khoảng 50kg.

Tôi biết bệnh viện không thể chữa trị được bệnh của mình nên cuối cùng tôi đã quyết định về nhà. Sau khi về nhà, tôi đã học Pháp, luyện công và phát chính niệm. Tôi hoàn toàn không nghĩ là mình bị bệnh nữa. Cuối cùng, tôi đã bình phục mà không cần chữa trị. Triệu chứng sưng phù ở bụng và chân của tôi cũng hoàn toàn biến mất.

Chồng tôi là một trưởng phòng kinh doanh. Trước đây vì không lý giải được việc tôi thắp hương và dâng đồ cúng Sư phụ nên ông ấy vẫn thường châm chọc tôi. Nhưng khi tôi nằm viện lần thứ hai, ông đã tự mình làm những việc này. Ông còn thành kính nói trước Pháp tượng của Sư phụ: “Sư phụ Lý, xin hãy mau cứu đệ tử của Ngài.”

Ông ấy vẫn tiếp tục làm việc này ngay cả sau khi tôi đã hoàn toàn bình phục. Ông ấy đặc biệt ủng hộ việc tôi sản xuất tài liệu giảng chân tướng về Đại Pháp. Tôi thậm chí còn tổ chức một nhóm học Pháp ở nhà. Bây giờ ông ấy đã ngoài 70 tuổi, sức khỏe rất tốt và sống rất vui vẻ hạnh phúc.

Tôi biết mình còn rất nhiều chỗ cần đề cao, và tôi cũng vô cùng trân quý khoảng thời gian mà Sư phụ kéo dài cho chúng ta. Con xin cảm tạ Sư phụ vì đã bảo hộ cho con trên con đường tu luyện của mình. Con sẽ tu đến đích cuối cùng và theo Sư phụ trở về nhà.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/5/7/386061.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/6/20/178140.html

Đăng ngày 11-07-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share