Giao lưu tâm đắc của tôi tại Pháp hội Kỷ niệm 20 năm Website Minh Huệ

Bài viết của một học viên phương Tây

[MINH HUỆ 30-05-2019] Năm 2003, tôi thấy một thông tri được viết tay, nói về hoạt động và thông tin liên lạc của Pháp Luân Đại Pháp tại một trường đại học. Nhưng hai năm sau đó, khi được hai sinh viên Trung Quốc giới thiệu một lần nữa, tôi mới bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Tôi sinh ra và lớn lên trong một trang trại. Tôi tốt nghiệp ngành kỹ sư truyền thông, và đã gặp chồng tôi, rồi chúng tôi kết hôn. Chúng tôi chuyển đến sinh sống ở Châu Âu để ở gần với cha mẹ chúng tôi hơn. Chúng tôi cũng muốn con trai chúng tôi được nuôi dạy trong nền văn hóa của Châu Âu.

Sau khi đến Châu Âu, tôi từ bỏ công việc liên quan tới kỹ thuật, và tôi chuyển sang giảng dạy ngôn ngữ. Điều này đã cho tôi một thời khóa biểu khá linh hoạt và có thể tham gia các hoạt động Đại Pháp. Hồi còn đi học, kỹ năng ngôn ngữ của tôi không tốt lắm, nhưng giờ đây tôi ngày càng hứng thú hơn với việc nâng cao kỹ năng ngôn ngữ của mình. Điều này có vẻ giúp ích cho tôi rất nhiều khi tôi làm phiên dịch cho Minh Huệ; ngược lại cũng vậy, công tác dịch thuật của tôi ở Minh Huệ đã giúp tôi đam mê học một ngôn ngữ khác.

Một hôm, một biên tập viên hỏi tôi rằng liệu tôi có muốn tham gia vào tổ phiên dịch Minh Huệ đa ngữ hay không, tôi trả lời là muốn. Tuy nhiên, tôi đã từ bỏ sau khi nhận ra rằng quá trình phiên dịch quá phức tạp.

Hai năm sau, tôi lại tham gia hạng mục này, và lúc này tôi mới thể hội được rằng, có thể trở thành một thành viên trong đoàn thể Minh Huệ này là một vinh hạnh to vô cùng to lớn.

Vượt quan tâm tính

Điều phối viên yêu cầu chúng tôi tìm lỗi sai trong các bài đã được đăng tải, và sau đó gửi phản hồi. Một biên tập viên đã kiên nhẫn chỉ dạy cho tôi phải làm thế nào. Sau khi dành thời gian để biết cách làm học quy trình, tôi bắt đầu tìm lỗi sai trong các bài đã đăng tải. Nhưng gần đây tôi mới biết, rằng những chỗ sửa lỗi sai mà tôi đề xuất đã gây ra rất nhiều bối rối và căng thẳng giữa các biên tập viên, bởi một số lỗi sai mà tôi chỉ ra đã khiến một số thành viên trong tổ bị nghi ngờ [về năng lực].

Tôi liệt kê những lỗi sai mà tôi tìm ra trong một tệp tin, và gửi nó cho toàn bộ mọi người trong tổ, và đợi người biên tập viên đó thông qua. Tôi phát hiện ra rằng tôi có thể rất dễ xác định những lỗi sai đó. Sư phụ đã ban cho tôi trí huệ để hoàn thành nhiệm vụ này.

Điều phối viên yêu cầu chúng tôi rà soát các lỗi sai trong các bài tiêu điểm, cũng như các bài Pháp hội Trung Quốc đã đăng trong tuần trước. Ngoại trừ vài lỗi cần sửa, sau đó tôi phát hiện rằng mọi lỗi sai mà tôi chỉ ra, và đã được điều phối viên thông qua kể từ tháng 7 năm 2017 đều chưa được sửa lại. Tại Pháp hội Châu Âu năm 2017, tôi đã hỏi người điều phối đó rằng liệu việc sửa các lỗi đó đã được thực hiện hay chưa. Tôi đề xuất rằng nếu anh ấy không có thời gian, thì tôi có thể làm nó. Anh ấy nói rằng nó không cần thiết. Tôi nghĩ có thể anh ấy lo về vấn đề an toàn. Nhưng anh ấy tiếp tục yêu cầu tôi tìm lỗi sai trong các bài đã đăng đó trong các buổi họp tuần của chúng tôi.

Trong thời gian quảng bá Thần Vận, tôi đã tải các bài chia sẻ của Pháp hội Trung Quốc và đọc chúng khi tôi nghỉ ngơi. Tôi đã viết ra tất cả lỗi sai vào một cuốn sổ tay nhỏ, và gõ lại chúng vào máy tính trước khi tôi gửi danh sách cho tổ biên tập.

Sau đó, tôi đã đọc toàn bộ bài chia sẻ của Pháp Hội Trung Quốc năm 2017, những bài tiêu điểm, cũng như tất cả những bài viết thông thường khác. Sau đó tôi đã gửi một danh sách các lỗi tôi đã tìm thấy. Tôi nhận một số phản hồi từ các biên tập viên. Họ nói một số lỗi sẽ sửa, một số không phải lỗi sai và không cần sửa. Nhưng tôi vẫn còn tìm thấy các lỗi trên trang web chưa được cải chính. Tôi hỏi người điều phối vài lần, nhưng không bao giờ nhận được câu trả lời rõ ràng. Mãi đến tháng 3 năm 2018, chín tháng sau Pháp hội Châu Âu, cuối cùng người điều phối nói rằng anh ấy sẽ không sửa các lỗi trên trang web.

Tôi đã rất sốc khi nghe anh ấy nói như thế sau khi đã đọc hết 100 bài viết và tìm ra các lỗi sai. Lúc đó tôi như không còn khí lực, tức giận, rất thất vọng và cảm thấy bị tổn thương, vô cùng thống khổ. Tôi không thể hiểu được. Tôi muốn biết tại sao. Tôi suy nghĩ về điều này từ giác độ người thường. Tôi cảm thấy rằng đây là một sự lãng phí tài nguyên vô cùng to lớn và họ đã mất cơ hội cải thiện chất lượng bài viết trên trang web của chúng tôi.

Tôi thậm chí còn sản sinh niệm đầu không muốn tu luyện. Nhưng may mắn là tôi đã không hành động theo cảm tính, và bắt đầu học Pháp lại. Nhưng số lượng bài dịch mỗi tháng của tôi đã rớt từ 60 về 0. Tôi đã ngừng phiên dịch vì tôi cảm thấy nó vô nghĩa. Tôi thường khóc khi học Pháp, bởi vì tôi muốn tìm một lời giải thích. Trong suốt thời gian này, tôi đã có một cái nhìn rất tiêu cực về người điều phối đó.

Tôi trở lại phiên dịch vào khoảng thời gian dịch các thiệp chúc vào dịp sinh nhật Sư phụ năm 2018. Nhưng tôi không dịch các bài viết thông thường. Tôi muốn tham gia công tác ở Minh Huệ, nhưng tôi cảm thấy có gì đó đang ngăn cản tôi. Tôi cảm thấy cô lập và bất lực. Tôi đã chia sẻ suy nghĩ của mình với đồng tu cùng hạng mục, và cô đề nghị tôi nên chuyển qua hạng mục khác. Lúc này tôi mới ý thức được Minh Huệ quan trọng như thế nào đối với tôi. Rất gian nan, tôi lại bắt đầu phiên dịch trở lại vào tháng 6, vừa tròn ba tháng kể từ khi tôi bắt đầu gặp quan tâm tính này.

Sư phụ giảng:

“khi mất đi những thứ tại người thường, chẳng phải chư vị chịu mất một cách minh bạch đúng không?” (Bài giảng thứ tám, Chuyển Pháp Luân)

“Khi nghiệp lực đang trong quá trình chuyển hoá, để có thể giữ vững bản thân—chứ không biểu hiện như người thường vốn hay làm sự tình tệ hơn—thì bình thường chúng ta [luôn] phải bảo trì tâm từ bi, tâm thái hoà ái.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

“Đó là vì một chút căn cơ bản thân mình mang theo khởi tác dụng, nên chư vị mới có thể đạt đến trạng thái ấy; đề cao hơn nữa, thì tiêu chuẩn kia cũng cần đề cao lên.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Tôi ngộ ra rằng tôi đã được an bài các ma nạn kia để đề cao trên con đường tu luyện của mình. Nhưng tôi đã không vượt được quan và chẳng đề cao lên.

Trong khi tư tưởng của tôi cứ một mực nghĩ người điều phối đã sai trái thế nào, tôi nhận ra rằng tôi đang hướng ngoại tìm. Tôi nhận ra rằng khi tôi bắt đầu hướng nội tìm chấp trước của bản thân, chủng tình huống này tự nó sẽ tiêu mất.

Tôi đã cầu xin Sư phụ giúp tôi thanh trừ những nhân tố phụ diện trong tư tưởng của tôi.

Hướng nội

Một học viên kiến nghị tôi nên đọc mục viết về tâm tật đố trong sách “Chuyển Pháp Luân”. Tôi thường rất dụng tâm khi làm việc và phát triển chủng tâm chấp trước tự cho mình luôn đúng, tự cao tự đại, và cảm thấy rằng mình tốt hơn người khác. Điều này cũng liên quan đến tâm lý hiển thị và mong muốn được người khác công nhận.

Tại Pháp hội Châu Âu năm 2018, tôi đã được sắp xếp một buổi họp với điều phối viên. Ban đầu tôi đã có một chút lo lắng. Nhưng trên thực tế, mọi thứ diễn ra rất suôn sẻ. Sự chia sẻ từ tất cả các học viên có mặt cũng rất hữu ích. Tôi cảm thấy điều phối viên đang cố gắng cho chúng tôi tự do hơn, thay vì kiểm soát mọi thứ. Tôi đã rất xúc động. Tôi cảm thấy sự oán hận trong tôi tan biến. Tôi ngạc nhiên khi cảm thụ được sự từ bi phát ra từ anh ấy. Sau buổi họp đó, tôi cảm thấy rất thư thái và không còn căng thẳng nữa.

Bởi vì chúng tôi không có một cơ chế hiệu quả để kịp thời sửa mọi lỗi sai một cách kịp thời sau khi các bài viết được đăng. Tôi vẫn cảm thấy điều đó thật đáng tiếc, vì tôi nghĩ rằng đây là một bước rất quan trọng để cải thiện chất lượng nói chung của Minh Huệ Net. Nhưng tôi không còn chấp trước vào kết quả nữa.

Sau khi nhận được phản hồi, tôi không còn chấp trước đến việc liệu các lỗi có được sửa sau khi đăng hay không nữa. Trong một cuộc họp của tổ chúng tôi đầu năm nay, tôi đã hỏi người tổng phụ trách về vấn đề này và được biết rằng tổ Minh Huệ tiếng Trung đang xử lý.

Kể từ đó sự tình biến hóa rất nhanh. Chúng tôi đã thành lập một tổ để kiểm tra các bài viết trước và sau khi đăng và chúng tôi cũng có một nhóm nhỏ chuyên trách sửa lỗi sai được tìm thấy sau khi đăng.

Sư phụ giảng:

“…càng loạn càng có thể trong loạn mà tu chính mình, càng gặp ma nạn, càng gặp những chuyện không vừa ý thì khi ấy càng có thể xoay trở lại nhìn vấn đề: Đó đều là cung cấp bậc thang cho mình tu luyện, là bậc thang đề cao lên. Mọi người nói xem chẳng phải là như thế sao?” (Đệ tử Đại Pháp nhất định phải học Pháp, Giảng Pháp tại Pháp hội vùng Metro Area ở Washington DC 2011, Giảng Pháp các nơi XI)

Con muốn cảm tạ Sư phụ đã để cho con nhận ra các chấp trước của bản thân, để con trong khi vượt những quan gian nan đó mà đề cao lên.

Hiểu được Nhân Quả

Năm ngoái, trước khi khởi hành tới tham dự Pháp hội Châu Âu, tôi đã có một bữa ăn với gia đình. Tôi nói với họ rằng tôi cảm thấy rất áp lực mỗi khi nghĩ đến việc gặp người điều phối viên đó. Con trai tôi hỏi tôi: “Người này có ưu điểm gì đáng nói không?” Tôi đã không hề do dự gì mà nói: “Có”. Tôi nghĩ rằng người điều phối đó khuyến khích chúng tôi học Pháp cùng nhau, và việc đó rất hữu ích với tôi. Học Pháp là cơ sở của hết thảy mọi thứ.

Trong khi đó, tôi cũng cảm thấy áp lực khi sẽ cùng với mọi người họp tổ. Nhưng tôi cũng rất vui mừng khi gặp họ. Tôi cảm động trước sự chào đón ấm áp của họ. Tôi đã tự hỏi bản thân, vì sao mà mình lại cảm thấy áp lực đến thế? Tôi hướng nội và từ bỏ chấp trước của mình – cưỡng chế người khác đồng tình với ý kiến của mình.

Trong mấy ngày qua, Sư phụ đã thông qua miệng của người khác để điểm hóa tôi về vấn đề của mình.

Vào ngày trước tôi đã gọi điện cho chị tôi và hỏi xem thời gian nào phù hợp nhất để chị xem Thần Vận. Tôi đã muốn mời con gái chị đến xem buổi diễn. Nhưng chị rất tức giận và nói rằng tôi đang ép chị. Chị nói rằng chị sẽ tự quyết định cái gì là tốt nhất cho con gái mình.

Con trai tôi rất hiếm khi nói chuyện với tôi. Tuy nhiên, nó lại rất hay chuyện trò với cha nó. Con trai tôi rất không muốn bị phụ thuộc. Tôi cảm thấy rất khó chịu khi nó đã không nói chuyện với tôi. Một ngày, lúc tôi đang cất bát đĩa thì con trai tôi đi học, nhưng tôi không nghe con nói lời tạm biệt tôi. Tôi đã rất tức giận và nói với chồng về điều đó. Anh nói với con trai tôi: “Hãy sẵn sàng nhé, cơn cuồng phong đang đến đó.” Khi tôi trở về nhà, con trai tôi đã xin lỗi tôi và nói rằng nó muốn nói chuyện với tôi. Nó viết ra suy nghĩ của mình trên máy tính. Nó liệt kê chi tiết những sắp xếp hàng ngày và các hoạt động của mình. Nó nói lý do tại sao không nói với tôi điều này trước đây là vì tôi luôn chỉ trích nó, và tôi luôn đánh giá mọi thứ với thái độ tiêu cực. Ngoài ra, tôi cũng buộc người khác chấp nhận ý kiến của tôi.

Tôi cũng nhận ra rằng bất cứ chuyện gì xảy ra giữa tôi và gia đình tôi cũng là giúp tôi từ bỏ chấp trước vào tình.

Sau đó, tôi được giao phiên dịch một bài viết. Ban đầu tôi không cảm thấy gì cả, nhưng sau đó tôi nhận ra tiêu đề ghi là: “Cưỡng bách người khác chấp nhận quan điểm của mình.” Điều này đã giúp tôi minh bạch rằng, Sư phụ đã dùng công tác Minh Huệ của chúng tôi để giúp chúng tôi tu luyện.

Cuộc tụ họp của tổ chúng tôi năm nay không những là cơ hội để chúng tôi gặp mặt nhau, mà còn giúp chúng tôi tiến một bước dài trong tu luyện của bản thân. Đó là một quá trình thanh lý cường độ cao. Sau cuộc họp đó, nhiều xung đột tâm tính của chúng tôi đã được giải khai. Tôi đã có thể chuyện trò một cách có chừng mực với con trai, mà không mang theo chấp trước vào tình thân quyến. Tôi không còn tin rằng mình là đúng, biết tất cả mọi thứ, hoặc họ phải lắng nghe tôi. Chấp trước này được phóng hạ, mối quan hệ gia đình của chúng tôi đã trở nên hòa thuận hơn và chúng tôi nói chuyện với nhau hòa nhã hơn nhiều.

(Bài chia sẻ được trình bày trong Pháp Hội Minh Huệ Net 20 năm)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/5/30/387654.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/5/31/177860.html

Đăng ngày 11-07-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share