Bài viết của một học viên tại tỉnh Sơn Đông

[MINH HUỆ 05-11-2009] Kính chào Sư phụ tôn kính! Kính chào các bạn đồng tu!

Tôi là một viên chức chính phủ. Tôi thật may mắn khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào năm 1997. Trong quá trình tu luyện hơn một thập kỷ qua, Sư phụ đã chuyển biến tôi từ một người thường thành một đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ chính Pháp. Tôi là một sinh mệnh mới được Đại Pháp tạo ra! Sư phụ đã ban cho tôi tất cả mọi thứ. Không có lời nào có thể bày tỏ hết lòng biết ơn của tôi, mà có lẽ tôi cũng chẳng bao giờ có thể báo đáp được công ơn của Sư phụ. Tôi sẽ tiếp tục tinh tấn tu luyện để xứng đáng với ân cứu độ từ bi của Sư phụ. Tôi muốn nhân cơ hội này báo cáo lên Sư phụ tôn kính và chia sẻ với các đồng tu về trải nghiệm tu luyện của bản thân về làm tốt ba việc và chứng thực Pháp tại môi trường làm việc:

1. Đắc Pháp

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công trong lần đi thăm anh họ trong đợt nghỉ phép quân ngũ vào dịp Tết Nguyên đán năm 1997. Vợ anh ấy đã giới thiệu Pháp Luân Công cho tôi. Lúc đó, tôi chỉ đọc được vài trang sách. Sau khi về quân đội, cha tôi từ cách xa ngàn dặm đã đến thăm tôi và mang cho tôi cuốn Chuyển Pháp Luân. Ông kể tôi nghe về những điều thần kỳ xảy ra với ông từ khi ông bước vào tu luyện. Tôi rất sửng sốt. Tôi đã đọc một mạch hết cuốn Chuyển Pháp Luân. Khi đọc, tôi cảm nhận được cảm giác ấm áp, dễ chịu từ cổ họng đến đan điền. Tôi ngộ ra rằng đây là Sư phụ đang tịnh hóa thân thể cho tôi. Sau đó, tôi đã khỏi bệnh dạ dày. Trong khoảng thời gian đó, tôi đã tìm ra lời giải cho nhiều khúc mắc mà trước kia, tôi không tài nào giải đáp được. Tôi biết rằng đây chính là điều mà tôi hằng tìm kiếm. Trước đây, tôi từng thử đọc kinh sách Đạo giáo và các sách khí công khác. Song như Sư phụ giảng:

“Hôm nay [nó] được đặt đến cổng nhà chư vị, phải chăng chư vị vẫn không nhận ra!” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Tôi đã có nhận thức sâu hơn về việc này thông qua một trải nghiệm của tôi. Tôi không biết các đồng tu khác trong quân đội. Phần lớn sách Đại Pháp và các bài giảng là nhờ gia đình gửi cho tôi. Lúc đó, quyển sách duy nhất mà tôi chưa đọc là ‘Pháp Luân Công’. Tôi thực sự muốn đọc quyển sách đó. Tôi phải đi công tác để tuyển lính ở một khu vực khác, và được sắp xếp ở phòng của một viên chức chính quyền ở thị trấn địa phương. Tôi vô tình lật chiếc gối lên và tìm thấy một cuốn Pháp Luân Công và các sách khác bên dưới. Hóa ra, vị viên chức này là một đồng tu. Tôi vô cùng phấn khởi. Sư phụ đã an bài mọi thứ thật hoàn hảo và tỉ mỉ đến vậy để tôi có thể học Pháp. Thật đúng là được đặt đến cổng nhà tôi.

Thông qua học Pháp, tâm tôi được tịnh hóa, và tư tưởng của tôi được thăng hoa. Giờ đây, tôi đã có một mục tiêu trong đời: đạt đến viên mãn. Tôi biết phải sống và làm sao để trở thành một người tốt hơn. Do được huấn luyện chiến đấu trong quân đội, tôi đã hình thành nhiều tập quán xấu. Tôi đã làm theo yêu cầu của Đại Pháp và sửa được nhiều tập quán đã có. Trước hết, tôi đã bỏ hút thuốc và chơi mạt chược. Tâm tính tôi đã đề cao lên. Môi trường gia đình trở nên hài hòa. Khi quân lính mắc lỗi, tôi không còn quát tháo như trước đây nữa, mà chỉ dẫn và cho họ lời khuyên.

Do môi trường không lành mạnh, với cách nhìn nhận của người thường, tuyển lính ở khu vực khác là một cơ hội tuyệt vời để kiếm tiền. Tôi tự nhủ: “Là một học viên Pháp Luân Công, tôi không thể hành xử giống như người thường được.” Vì vậy, tôi đã nhiều lần từ chối hối lộ từ gia đình của lính mới. Những người đó đều cảm động trước hành vi của tôi và nói: “Ngày nay, ngày càng có ít người như ông.” Tôi nói với họ: “Tôi làm điều này bởi vì tôi là một học viên Pháp Luân Công.” Vì việc này mà tôi có biệt hiệu “Sỹ quan Quân đội Xuất sắc”. Cấp trên của tôi đều biết tôi là học viên Pháp Luân Công. Họ đều nói các học viên Pháp Luân Công đều thật thà, liêm khiết, nên họ đã nhiều lần cử tôi đi tuyển lính mới. Mỗi lần tới các tổ chức tuyến dưới, tôi luôn đưa họ đủ tiền để có thể trang trải chi phí của tôi, và không bao giờ nhận bất kỳ quà cáp nào. Dù đi đâu, tôi cũng làm theo yêu cầu của Đại Pháp và trung thành với Chân – Thiện – Nhẫn.

Do hoàn cảnh đặc biệt trong quân đội, chúng tôi không thể tổ chức nhóm luyện công nên tôi đã học Pháp và luyện công cùng vợ tôi (cũng là học viên) tại nhà. Thời gian đó, tôi cũng hồng Pháp cho những binh lính có duyên tiền định với tôi và kể cho họ nghe sự tuyệt vời của Đại Pháp bằng chính trải nghiệm của mình. Tôi chỉ muốn chứng thực Pháp, hồng truyền Đại Pháp để nhiều người hơn nữa cũng được thụ ích.

2. Phản đối cuộc bức hại

Khi Đại Pháp đang nhanh chóng lan rộng ở Trung Quốc Đại lục thì Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã phát động cuộc bức hại Đại Pháp vào năm 1999. Đột nhiên, tà ác rợp trời dậy đất. Họ cũng không bỏ qua các học viên trong quân đội. Họ đã tìm cách ép tôi từ bỏ niềm tin của mình. Tôi đã từ chối. Các viên chức tuyên bố sẽ đưa tôi tới một trại lao động cưỡng bức. Nhưng với niềm tin kiên định vào Sư phụ và Đại Pháp, tôi vẫn tiếp tục đường đường chính chính tu luyện.

Họ thấy tôi từ chối từ bỏ tu luyện Pháp Luân Công nên sau đó đã sắp xếp bạn bè của tôi trong quân đội thuyết phục tôi. Tôi nhân cơ hội này giảng chân tướng cho họ bằng chính trải nghiệm của mình và có thể chứng thực được sự tuyệt vời của Đại Pháp và xóa bỏ những lời dối trá trên phương tiện truyền thông. Tất cả họ đều đã có thể liễu giải được chân tướng. Tôi nghiêm túc chất vấn những lời buộc tội vô lý của họ: “Tôi đã làm sai việc gì? Hành xử theo Chân – Thiện – Nhẫn là tội gì vậy?” Họ không thể đáp lại một lời nào. Cuối cùng, họ đã quyết định không đưa tôi đến trại lao động cưỡng bức.

Tôi nhận ra rằng khi chúng ta hành xử ngay chính, tà ác sẽ phải sợ hãi. Miễn là chúng ta chịu loại bỏ chấp trước của mình, kể cả chấp trước sinh tử, tà ác sẽ không dám bức hại chúng ta vì chúng ta có Sư phụ [bên cạnh]. Chúng ta là những người tốt đang làm những việc ngay chính nên chẳng có gì phải sợ cả. Do chính sách của ĐCSTQ mà học viên Pháp Luân Công không được thăng chức nên tôi bị thuyên chuyển về văn phòng quân đội địa phương. Khi tôi rời đi, cấp trên bảo tôi: “Quân đội đã không cho ông những gì ông xứng đáng.” Điều này cho thấy không phải ai cũng ủng hộ cuộc bức hại này. Với sự bảo hộ của Sư phụ, tôi đã chuyển đến một môi trường làm việc mới.

3. Làm tốt ba việc

Sau khi nghỉ hưu quân đội và trở về quê làm việc, tôi đã chiểu theo yêu cầu của Sư phụ và làm tốt ba việc. Hàng đêm, tôi kiên trì học Pháp, còn buổi sáng thì luyện công. Tại nơi làm việc, tôi nghiêm khắc với chính mình. Thỉnh thoảng, người quản lý chỉ trích tôi vô cớ. Ban đầu, tôi kiên trì dung nhẫn và hướng nội. Dù không phải lúc nào cũng có thể xem nhẹ sự chỉ trích, nhưng tôi có thể giữ bình tĩnh và sau đó thì hiểu ra được vấn đề. Tôi nhận ra đây chính là lúc cần đề cao bản thân, mà cũng là do can nhiễu. Trong khi hướng nội, tôi cũng phát chính niệm để loại bỏ bất kỳ nhân tố tà ác nào đang tồn tại. Thuận theo tiến trình chính Pháp, tâm tính của tôi dần dần được đề cao. Môi trường làm việc của tôi cũng được cải thiện.

a) Về việc giảng chân tướng, ban đầu, vì không có đủ tài liệu chân tướng, tôi đã tự viết tay tài liệu. Sau đó, chúng tôi đã dành dụm tiền, mua thiết bị và thành lập một điểm sản xuất tài liệu tại gia đình. Tôi và vợ cần cấp dưỡng cho bố mẹ, lại đang nuôi hai con. Tôi là người có thu nhập duy nhất của gia đình nên ngân sách của chúng tôi rất eo hẹp. Có một đồng tu đã hỗ trợ tài chính cho điểm sản xuất tài liệu của tôi. Tôi muốn nhân cơ hội này mà cảm ơn anh ấy.

Tôi sử dụng tiền của anh ấy chỉ để mua nguyên liệu. Nếu không có đủ tiền, tôi sẽ tự kiếm. Sau đó, lúc chúng tôi ổn định được tài chính, chúng tôi thậm chí đã có thể hỗ trợ các điểm sản xuất tài liệu khác. Ban đầu, tôi thậm chí còn không biết sử dụng máy tính thế nào. Nhưng người hàng xóm (sau này tôi đã khuyên anh ấy thoái Đảng) tình cờ lại giỏi công nghệ máy tính. Dù anh ấy đã hỗ trợ rất nhiều, nhưng tôi nhận ra rằng đây chính là nhờ Sư phụ an bài những người có duyên xung quanh chúng tôi [tới giúp].

Đôi khi, tôi cũng gặp phải những khó khăn về kỹ thuật. Nhưng nhờ Sư phụ điểm hóa, các vấn đề này thường được giải quyết nhanh chóng. Ban đầu, chúng tôi chỉ biết in tài liệu trên một mặt giấy, rồi đến in thành quyển và ghi đĩa CD. Hiện giờ, có hơn 10 người đang luyện công ở nhà tôi. Chúng tôi cung cấp các bài giảng và các tài liệu chân tướng cho họ. Như vậy, chúng tôi đã giúp giảm bớt gánh nặng cho các điểm sản xuất tài liệu lớn hơn.

Trong khi đó, do cần giảng chân tướng nên tôi và vợ đã tự mình sản xuất, phân phát tài liệu và đã khởi tác dụng rất lớn. Điểm sản xuất tài liệu của chúng tôi vận hành bình ổn chủ yếu là nhờ sự bảo hộ của Sư phụ. Thêm vào đó, chúng tôi đã đường đường chính chính bước đi con đường tu luyện. Trong quá trình tu luyện của mình, tôi nhận ra rằng khi chúng ta chính niệm chính hành, tà ác sẽ không dám bức hại chúng ta. Phần lớn can nhiễu đối với tu luyện của chúng ta là do chấp trước của bản thân.

b) Về khuyên tam thoái, tôi đã bắt đầu từ bạn bè và người thân của tôi. Trong gia đình tôi có 11 người tu luyện Pháp Luân Công. Hầu hết bạn bè và họ hàng của tôi đều đã thoái tất cả các tổ chức liên đới của ĐCSTQ. Chúng tôi đã hình thành một chỉnh thể trong việc khuyên mọi người thoái ĐCSTQ: có người đảm nhiệm việc khuyên mọi người thoái, có người phát chính niệm, có phụ trách việc đăng tuyên bố thoái trên mạng.

Sau đó, tôi bắt đầu thuyết phục mọi người ở nơi làm việc. Do tình huống đặc thù, tà ác rất điên cuồng trong môi trường này. Tại nơi làm việc, tôi chủ yếu tiếp cận từ góc độ là người thứ ba. Trong quá trình này, Sư phụ đã an bài nhiều người hữu duyên [đến] gặp tôi. Sau khi thoái Đảng, họ được chuyển công tác. Sau đó, người mới lại đến, và sau khi thoái thì lại được chuyển đi. Đối với những người này tôi không thể trực tiếp thuyết phục họ nên tôi đã gửi thư cho họ để gây cơ sở giảng chân tướng sau này.

Thuận theo tiến trình chính Pháp, tôi cũng bắt đầu thuyết phục những người lạ thoái ĐCSTQ, trong đó có doanh nhân, người nhặt rác, thợ sửa xe hơi, v.v. Đến nay vẫn chưa có mấy người thoái. Tôi vẫn cần phải đề cao về phương diện này. Tôi cần phải loại bỏ nhiều chấp trước, như chấp trước sợ hãi và chấp trước giữ thể diện.

c) Về việc phát chính niệm, ngoài bốn giờ ấn định, tôi còn phát chính niệm lúc 7 giờ sáng trước khi đi làm. Tại nơi làm việc, tôi phát chính niệm mọi lúc mọi nơi, đặc biệt là trong các cuộc họp hay các hoạt động quy mô lớn. Có những lần tôi nhớ rõ như in.

Một lần, bí thư Đảng đang chủ trì lớp tập huấn Đảng; tôi nghĩ tôi không nên để tà ác tiếp tục đầu độc mọi người nên đã phát chính niệm để loại bỏ tà ác ở các không gian khác và xin Sư phụ gia trì cho tôi. Khi đang nói, ông đột nhiên nói: “Đảng Cộng sản Trung Quốc sẽ bị giải thể”, làm mọi người cười phá lên.

Lần khác, tôi có chuyến công tác đến tòa nhà chính phủ. Tôi nghĩ: “Đây là cơ hội tuyệt vời để giải thể tà ác.” Vì thế, tôi đã phát chính niệm. Ngay lập tức, tôi cảm nhận được Pháp Luân đang xoay nhanh trong lòng bàn tay. Tôi nhận ra rằng đây chính là Sư phụ đang khích lệ tôi, cũng như nhắc nhở tôi tầm quan trọng của phát chính niệm và tiêu trừ tà ác. Từ đó về sau, hễ tôi nhìn thấy hay đi thăm các cơ quan chính phủ trọng yếu, tôi đều phát chính niệm.

Tôi biết được thông báo về Pháp hội Chia sẻ Trải nghiệm Tu luyện qua Internet này đã lâu rồi, nhưng tôi cứ bắt đầu viết bài là gặp vấn đề. Tôi đã hướng nội: trước hết, đây là do tâm lười biếng và chấp trước an dật; thứ hai, đây là tâm ích kỷ – tôi thường chỉ muốn nhận về hơn là cho đi; thứ ba, đây là cái tình của con người. Tôi luôn nghĩ kỹ năng viết của mình không đủ tốt. Tôi sợ mất mặt nếu tôi viết tệ. Tôi thấy xấu hổ vì những chấp trước này. Thực ra, Sư phụ luôn bên cạnh tôi, luôn điểm hóa cho tôi và đẩy tôi về phía trước. Tôi sẽ học hỏi từ các đồng tu khác và duy trì tu luyện tinh tấn.

Trên đây là thể ngộ cá nhân của tôi. Xin hãy chỉ ra những gì không phù hợp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/11/5/211856.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2009/11/21/112524.html

Đăng ngày 09-07-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share