Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tỉnh Cam Túc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 05-04-2019] Tôi nghĩ thật buồn khi một người đi hết cuộc đời mà không biết ý nghĩa chân thực của cuộc sống. Trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi là một người như vậy. Một người bạn nói với tôi, “Tôi đã rất vui khi chị tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vì, nếu không, không ai biết điều gì sẽ xảy ra với chị. Lúc nào chị cũng gặp rắc rối”.

Tôi là một người từ bé đã hư hỏng. Mọi việc phải làm theo ý tôi, nếu không tôi sẽ làm ầm lên và khiến cả thế giới đảo lộn. Ở nhà và ở trường tôi cũng làm như vậy, và cảm thấy buồn nếu không gây rắc rối. Một số người bạn gọi tôi là “Nữ hoàng” vì tôi thường tranh đấu vì họ khi gặp phải những sự khiêu khích dù là nhỏ nhặt nhất. Tôi tự hào về biệt danh đó và nghĩ rằng mình thật phi thường.

Càng lớn tính cách của tôi càng tệ và sức khỏe của tôi trở nên rất kém. Tôi bị viêm khí quản, khiến tôi bị sốt mỗi lần cảm lạnh. Hơn nữa, tôi ho không dứt, như thể khiến phổi long ra. Chỉ cần một chút gió sẽ khiến tôi ho không ngừng.

Khi 25 tuổi, tôi bắt đầu bị đau gan nặng đến mức không thể thở được. Năm 1992 tôi suýt bị chết trong khi sinh con, và tôi mắc phải chứng “trầm cảm sau sinh”, kèm theo viêm khớp dạng thấp. Mọi khớp xương trên cơ thể tôi đều bị biến dạng. Tay chân sưng và đau cản trở sự vận động của tôi.

Hết khổ nạn này đến khổ nạn khác, cuộc đời của tôi trở nên thống khổ và thậm chí tôi còn nghĩ rằng mình nên kết liễu cuộc đời.

Tâm tính thay đổi nhờ tu luyện

Sau đó, một ngày không thể quên vào tháng 9 năm 1997, một người hàng xóm nói với tôi rằng cô ấy đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp – một môn khí công của Phật gia – và cảm thấy thật tuyệt. Cô ấy mời tôi cùng tham gia vì biết tôi tin vào Phật giáo và cô ấy tin rằng sức khỏe của tôi sẽ tốt hơn sau khi tu luyện.

Tôi đã nghĩ, “Bệnh trạng nào chỉ bằng cách tu luyện khí công mà khỏi được kia chứ?” Có rất nhiều môn khí công ngoài kia, tất cả những gì họ muốn chỉ là tiền. Vì vậy, tôi đã phớt lờ cô ấy. Vài ngày sau, cô ấy lại ghé thăm và nói với tôi, “Pháp Luân Đại Pháp không thu tiền. Mọi người sẽ dạy chị miễn phí.“ Cô ấy kéo tôi tới điểm luyện công.

Tại điểm luyện công tôi đã bắt chước tất cả các động tác của các bài công Pháp của mọi người và tập theo cho đến khi kết thúc. Khi đang chuẩn bị rời đi, một vài người lớn tuổi ngăn tôi lại và chỉnh lại các động tác cho tôi. Họ nói với tôi rằng luyện công mà không đọc Chuyển Pháp Luân sẽ không đủ và ai cũng phải đọc cuốn sách này. Tôi đã không tâm phục. Một phụ nữ lớn tuổi đã khẳng định rằng điều đó là cần thiết và đưa tôi đến nhà bà để đưa cho tôi một cuốn sách.

Tôi bắt đầu đọc Chuyển Pháp Luân khi về đến nhà. Tôi nhận ra rằng đó không phải là một cuốn sách khí công bình thường, nó là một báu vật, một cuốn sách để tu luyện! Sự phấn khích của tôi không thể miêu tả thành lời: Pháp Luân Đại Pháp thật là tuyệt diệu! Tôi sẽ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Khi bắt đầu tu luyện, giữ vững tâm tính là điều khó khăn nhất đối với tôi. Một ngày nọ, khi tôi đang đi xe đạp ngang qua chợ. Một chiếc xe ô tô đã đẩy tôi vào một người bán trái cây và đâm vào quầy hàng của anh ta. Trái cây bay khắp mặt đất, chiếc xe lao đi mất.

Người bán trái cây đánh vào đầu tôi và những người đứng ngoài tụ quanh chúng tôi. Tôi rất xấu hổ và nói, “Hãy dừng lại. Xin cho tôi biết tôi nợ anh bao nhiêu”. Anh ta nói, “Tôi không muốn lấy tiền của cô. Tôi chỉ muốn chửi cô thôi”. Tôi đã bị kích động và chuẩn bị nói, “Chửi tôi sao? Chưa có ai dám chửi tôi thế này. Tôi sẽ cho anh biết anh đang đối mặt với loại người nào …”

May mắn thay, đột nhiên tôi nhớ ra mình là một học viên

Sư phụ đã giảng,

“Chư vị cũng tranh cũng đấu giống như người thường, thì chư vị chính là người thường; nếu chư vị còn hơn cả hắn, thì chư vị lại còn chẳng bằng người thường như hắn.” (Bài giảng thứ Tư, Chuyển Pháp Luân)

Tôi đã nhận ra rằng là một người tu luyện phải theo những yêu cầu của Sư phụ Lý và phù hợp với Đại Pháp. Tôi sẽ không hành xử giống như người thường và tranh đấu như một người thường. Nếu tôi làm thế, tôi sẽ rớt trong tu luyện. Tôi tự nhủ “Nhẫn thôi”. Tôi đấu tranh rất mạnh và cố gắng không nổi nóng.

Đề cao tâm tính

Vì tôi tiếp tục học Pháp, tâm tính tôi đã đề cao lên, bây giờ tôi có thể hành xử một cách bình tĩnh với những đối xử bất công mà không oán hận. Khi bố tôi nằm liệt giường, tâm tính ông ấy rất tệ và rất nóng tính. Ông đã nói rất nhiều điều khiến tôi bị tổn thương cho dù tôi có chăm sóc ông tốt như thế nào đi chăng nữa. Tôi đã có thể giữ vững tâm tính của mình và không bao giờ tranh cãi với ông. Tôi nói chuyện với ông rất tử tế và chăm sóc cho đến khi ông qua đời.

Tôi gặp đủ loại người trong khi giảng chân tướng, và cố gắng thức tỉnh họ. Một số người đã nguyền rủa thậm chí còn đánh tôi. Một ngày khi tôi đang giảng chân tướng cho một người đàn ông, anh ta đã chửi tôi một thôi một hồi và bắt đầu kéo tôi đến đồn công an. Tôi bình tĩnh nhìn anh và nghĩ, “Tại sao anh không nghe? Tại sao tôi không thể thức tỉnh anh? Tôi có thể nói thế nào để anh có thể hiểu đây?“

Có lẽ bởi vì tôi đã không nghĩ đến sự an nguy của chính mình và chỉ để tâm đến anh ta, từ bi ngay lập tức đã thay đổi anh ta. Đột nhiên anh ta buông tay tôi ra, ngừng chửi bới, và hỏi, “Tại sao chị không sợ hay nổi cáu với tôi?” Sau đó anh cười lớn rồi bỏ đi.

Tôi có được cảm giác hòa ái và bình tĩnh dần dần qua tu luyện. “Một ngày không thể xây được thành Rome”. Nếu không có Pháp Luân Đại Pháp, tôi hẳn đã trở thành một kẻ bất hảo với sức khỏe yếu nhược.

Một ngày nọ tôi đi cùng hai học viên tới giảng chân tướng ở quảng trường. Một người hét lên, “Có ba học viên Pháp Luân Đại Pháp. Nhanh lên! Gọi cảnh sát đến để bắt họ đi!” không nghĩ ngợi gì, tôi hét to lên “Pháp Luân Đại Pháp là pháp môn tu luyện Phật gia. Đừng nghe anh ta nói. Những người bức hại Pháp Luân Đại Pháp sẽ gặp quả báo”.

Nhiều người giơ ngón tay cái lên và gật đầu với chúng tôi, người đó lặng lẽ bất lực rời đi. Vào lúc tôi hét lên, suy nghĩ của tôi là, “không thể để người này phạm tội chống lại Đại Pháp”. Tôi không sợ hãi hay oán hận; tất cả những gì tôi muốn là giảng chân tướng cho người dân ở quảng trường để họ không còn bị lừa bởi những lời dối trá của Đảng Cộng sản Trung Quốc.

Trở thành người tốt hơn

Một ngày nọ, tôi đang đợi một người bạn và thấy một người bán tiền cổ gần đó. Tôi tiếp cận anh ta và bắt đầu giảng chân tướng cho anh ta. Ngay khi tôi đề cập đến Pháp Luân Đại Pháp, anh ấy bắt đầu chửi, chỉ tay vào đầu tôi, hét lên rằng tôi nên bị công an bắn chết. Mặt anh trở nên tím tái, và một đám đông vây xung quanh.

Tôi bình tĩnh nhìn anh ta phát chính niệm để giải thế những nhân tố bất hảo trong các không gian khác đang thao túng anh ta. Tôi đã tươi cười làm như vậy trong suốt thời gian đó. Những người đến xem nhìn anh ta, phân vân, tự hỏi anh đang chửi ai, rồi tản đi.

Khi anh ta ngưng chửi. Tôi hỏi anh ta “Anh nói xong chưa?”

Anh ta nói, “Xong rồi.”

Tôi nói, “Xin hãy im lặng và lắng nghe tôi. Tại sao anh lại nổi cáu? Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, và tất cả những gì tôi muốn nói với anh là Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Tôi không muốn áp đặt gì về Pháp Luân Đại Pháp đối với anh. Đó là vì lợi ích của chính anh, nhưng anh lại lăng mạ tôi.”

Anh ấy lắng nghe tôi giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp. Khi tôi nói xong, anh ấy hợp thập trước ngực và cảm động nói, “Cảm ơn vì đã nói với tôi tất cả những điều này!”

Tôi đã nói, “Anh sẽ không chửi tôi nữa phải không? Anh ta cười ngượng. “Không, không. Tôi sai rồi” Tôi nói, “Đừng cảm ơn tôi. Hãy cảm ơn Sư phụ của Đại Pháp, Ngài đang từ bi cứu độ chúng sinh!“

Khi tâm tính của tôi được đề cao nhờ tu luyện, tôi đã thay đổi thành một người khác và bây giờ tâm tôi rất tĩnh và hòa ái. Một người tự cho mình là trung tâm đã thay đổi thành một người biết quan tâm đến người khác mọi nơi mọi lúc. Ngoài ra, Đại Pháp đã thay đổi tôi về căn bản, và tôi đã trở thành một người hoàn toàn khác. Tất cả các bệnh tật của tôi đã biến mất, và tôi bước đi như thể mình có đôi cánh ở chân. Tôi đi bộ cả ngày mà không mệt, và tôi tràn đầy năng lượng. Tôi đã 51 tuổi, nhưng da của tôi rất đẹp và sáng, nhiều người nói tôi trông như mới 40 tuổi.

Tất cả phúc báo này là nhờ Pháp Luân Đại Pháp. Lòng cảm ân của tôi đối với Sư phụ và Pháp Luân Đại Pháp thật khó có thể diễn tả cho hết. Pháp Luân Đại Pháp thật là tuyệt diệu!


Bản tiếng Trung: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/5/4/376033.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/6/14/178061.html

Đăng ngày 06-07-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share