Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 29-05-2019] Tôi năm nay 50 tuổi, là chủ tiệm ăn và là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Sáng sớm ngày 18 tháng 10 năm 2018, như thường lệ tôi đến tiệm ăn để làm một số việc chuẩn bị cho buổi bán hàng trong ngày, và gặp tai nạn.

Bởi bột làm sủi cảo mà chúng tôi chuẩn bị vào tối hôm trước đã bị cứng, nên tôi quyết định mở máy nén của chúng tôi để nhào lại bột. Khi tôi đang cho bột vào trong máy, tấm ngăn ở đầu bên kia rơi ra. Theo phản xạ tôi liền cúi xuống và dùng tay phải nhặt tấm ngăn đó, trong khi không để ý mà vẫn tiếp tục cho bột vào máy bằng tay trái. Lúc đó tôi không hề biết là mình đã đưa toàn bộ cánh tay trái vào trong máy nén.

Tôi chết điếng lặng người! Mặc dù tôi là người chịu trách nhiệm hướng dẫn nhân viên nhà hàng cách sử dụng máy, nhưng tôi lại không biết phải làm gì. Đầu óc tôi trống rỗng và chỉ còn nỗi sợ hãi. Đột nhiên tôi nhớ đến Sư phụ Lý Hồng Chí, nhà sáng lập pháp môn tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Dù lúc đó tôi chưa tu luyện Đại Pháp, nhưng mẹ chồng của tôi là học viên và bà đã giảng chân tướng cho chúng tôi về sự mỹ hảo của Đại Pháp. Tôi cầu xin Sư phụ Lý cứu tôi! Tôi lặp đi lặp lại các từ “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Ngay lập tức, một suy nghĩ xuất hiện trong đầu tôi là nhấn nút cho máy chạy ngược. Ngay lập tức, tay phải của tôi tắt máy trước khi nhấn nút cho máy chạy ngược lại. Nghiêng người về phía sau, tôi dùng hết sức lực, cố gắng để kéo cánh tay trái ra.

Tay tôi bị vết thương nặng đến mức máu chảy thành một vũng lớn trên sàn nhà. Các mô thịt trên cánh tay trông giống như thịt xay và không ngừng rớt xuống từng mảng. Lúc đó vì trong tâm tôi liên tục nghĩ đến Sư phụ của Đại Pháp, nên tôi không thấy sợ. Tôi nhanh chóng tắt hết điện đóm, khóa cửa tiệm, và gọi điện báo tin cho người nhà. Sau đó tôi bắt taxi đến phòng khám để điều trị. Ở đó, bác sĩ khám tay tôi, vội vã băng bó vết thương một cách đơn giản và hướng dẫn tôi nhanh chóng đến bệnh viện thành phố bởi phòng khám không có khả năng điều trị vết thương nặng như vậy.

Nơi tôi ở cách bệnh viện thành phố khoảng 100 dặm (gần 161 km). Tôi bắt một chiếc taxi và trên đường tới đó liên tục niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Tôi không cảm thấy đau dù bị mất nhiều máu đến mức quần áo, và ghế ngồi cũng thấm đẫm máu. Người tài xế taxi cũng nhận ra tình trạng nghiêm trọng của tôi và đã lái xe rất nhanh, thậm chí vượt cả đèn đỏ, để đưa tôi đến bệnh viện thành phố nhanh nhất có thể.

Tôi trải qua cơn phẫu thuật kéo dài hơn ba tiếng đồng hồ tại bệnh viện thành phố. Các bác sĩ phẫu thuật đã loại bỏ phần da thịt bị nát từ cánh tay của tôi và nối lại đoạn dây thần kinh có thể nối. Sau đó, cánh tay và cả bàn tay của tôi được băng kín hoàn toàn trong một lớp băng mỏng để ngăn vết thương khỏi bị nhiễm trùng.

Sau đó, bác sĩ nói vắn tắt tình hình với chồng tôi: “Vợ anh cần phải làm một số ca ghép da và phải ở viện một thời gian. Anh phải xác định tinh thần là nó rất tốn kém.” Chồng tôi sững người khi hay tin. Sau đó anh ấy hỏi: “Khả năng phục hồi cánh tay của vợ tôi thì như thế nào?” Bác sĩ trả lời: “Rất khó nói. Nếu các dây thần kinh không phục hồi, cô ấy có thể mất khả năng cử động cánh tay.” Thấy chồng đang mất bình tĩnh, tôi bước đến để an ủi: “Anh đừng lo. Em tin Pháp Luân Đại Pháp và Sư phụ Đại Pháp sẽ cứu em.” Vì chồng tôi cũng là người tin tưởng vào sự mỹ hảo của Đại Pháp, nên anh ấy bắt đầu bình tĩnh lại.

Nhiều ống truyền dịch được gắn vào trong cánh tay băng bó của tôi, khiến tôi không thể ngồi dậy. Tôi chỉ có thể nằm trên giường chịu đựng cơn đau dữ dội từ vết thương. May thay tôi có một người cô lớn tuổi sống trong thành phố, là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Cô ấy đến thăm tôi và đưa tôi một máy nghe MP3 có các bản ghi âm các bài giảng Pháp của Sư phụ Lý, cũng như chia sẻ những kỳ tích mà các học viên Pháp Luân Đại Pháp đã trải nghiệm nhờ tín Sư tín Pháp. Mỗi lần khó ngủ, tôi sẽ nghe các bản ghi âm đó. Người cô lớn tuổi của tôi cũng không ngừng hỗ trợ và động viên, khiến tôi tăng thêm tín tâm vào huyền năng của Sư phụ và Đại Pháp.

Lo lắng tình trạng của tôi sẽ tệ đi, bác sĩ đã thận trọng theo dõi các dấu hiệu sốt cao và nhiễm trùng của tôi. Vài ngày sau phẫu thuật, tôi bị sốt nhẹ, nhưng từ chối uống thuốc. Điều này không có gì lạ, vì tôi thường bị sốt nhẹ về đêm. Ngạc nhiên thay, sau sự kiện này, triệu chứng sốt nhẹ của tôi đã biến mất và không bao giờ tái phát nữa.

Mười ngày sau, bác sĩ tháo băng trên cánh tay tôi và phát hiện kỳ tích xuất hiện! 90% các mô trong cánh tay của tôi đã hồi phục lại. Quá vui mừng, ông ấy so sánh tình trạng hiện tại của tôi với tấm hình chụp trước phẫu thuật. “Tốc độ hồi phục này quả là nhanh đến kinh ngạc. Thật quá thần kỳ.” Tuy nhiên, chúng tôi biết rằng đó là Pháp lực của Sư phụ triển hiện.

Kỳ tích này càng khiến tôi tin vào Đại Pháp. Sau đó cô tôi đề nghị: “Hãy bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp đi, tu luyện nhé!” Tôi hứa với cô ấy một cách tự tin: “Vâng, cháu hứa. Xuất viện về nhà cháu sẽ tu luyện.”

Không lâu sau, tôi đã xuất viện sau khi hoàn thành đợt điều trị thứ hai, và bác sĩ dặn dò tôi vài ngày sau cần quay lại bệnh viện để thay băng. Trong giai đoạn hồi phục này, toàn bộ cánh tay của tôi tím bầm, bàn tay tôi bị sưng to đến mức tôi không thể phân biệt được đâu là lòng bàn tay và đâu là mu bàn tay. Mặc dù vậy nhưng trong tâm tôi vẫn luôn nhất mực tin tưởng Đại Pháp.

Mẹ chồng sống với vợ chồng tôi, và nhà chúng tôi đã thành lập một nhóm học Pháp. Mỗi buổi sáng, các học viên Pháp Luân Đại Pháp từ các thôn lân cận đến nhà tôi để học Pháp. Tôi tham gia và học Chuyển Pháp Luân với họ hằng ngày. Thời gian còn lại tôi dồn hết tâm trí vào việc đọc các kinh văn của Sư phụ, tâm đắc thể hội do các đồng tu viết và các tài liệu giảng chân tướng.

Khi mới bắt đầu luyện công, tôi chỉ dùng một tay, vì không thể nâng cánh tay bị thương cao qua đầu. Lúc đầu khi cố gắng luyện bộ công pháp thứ hai, tôi bị chóng mặt lẫn buồn nôn, và phải nằm nghỉ một lát trước khi tiếp tục. Trong vài ngày cơn chóng mặt và buồn nôn tan biến. Trong vài tháng, lớp da hoại tử trên cánh tay bị thương của tôi đã tróc ra và làn da mới được hình thành một cách nhanh chóng. Bây giờ cánh tay của tôi đã hoàn toàn phục hồi, tôi có thể tiếp tục công việc và luyện công bình thường.

Không từ ngữ nào có thể diễn tả lòng cảm ân của tôi đối với Sư phụ Lý. Tôi sẽ luôn trân quý con đường tu luyện, trong khi dùng chính trải nghiệm cá nhân để nói cho thế nhân biết về sự mỹ hảo của Pháp Luân Đại Pháp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/5/29/387908.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/6/22/178171.html

Đăng ngày 05-07-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share