Bài viết của một phóng viên Minh Huệ ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 21-6-2019] Sau bốn năm trôi dạt và liên tục thay đổi chỗ ở để tránh bị bức hại, bà Đàm Ngân Trân đã trở về nhà vào năm 2017 sau khi bị đột quỵ và không thể tự chăm sóc bản thân.

Bà Đàm, một học viên Pháp Luân Công ở thành phố Doanh Khẩu, tỉnh Liêu Ninh, đã bị liệt không bao lâu sau khi trở về nhà, và phải hoàn toàn dựa vào sự chăm sóc của chồng.

Chính quyền vẫn liên tục sách nhiễu bà bất chấp tình trạng thể chất của bà. Sức khoẻ của bà tiếp tục suy giảm và bà đã qua đời vào ngày 11 tháng 4 năm 2019, ở tuổi 67.

011df1a19859ca7314378580a4c43338.jpg

Bà Đàm Ngân Trân

Sau đây là một phần nội dung trích từ bức thư mà bà Đàm viết vào năm 2013 để miêu tả lại những bức hại mà bà phải chịu đựng.

Bị bức hại vì tu luyện Pháp Luân Công

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào tháng 8 năm 1996. Nhiều căn bệnh của tôi đã sớm biến mất và tôi có thể làm việc trở lại. Điều này khiến gia đình tôi tràn ngập hạnh phúc và hòa thuận.

Nhưng sau khi chính quyền cộng sản ra lệnh đàn áp Pháp Luân Công vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, công an địa phương đã liên tục bức hại tôi.

Công an của Đồn Công an Tây Thị đã bắt tôi ba lần. Mỗi lần tôi đều bị đưa về đồn và bị thẩm vấn từ 3 giờ chiều đến 1 giờ 30 phút sáng.

Nhân viên của uỷ ban dân cư cũng thay phiên nhau sách nhiễu tôi.

Tối ngày 24 tháng 8 năm 2011, tôi bị bắt tại nhà của một người bạn. Sau 15 ngày bị giữ trong đồn công an, tôi bị đưa đến trại tạm giam Phủ Thuận. Tôi được thả ra sau 17 ngày bị tẩy não cường độ cao, nhưng công an đã từ chối trả lại tất cả tài sản mà họ đã lấy đi từ nhà tôi.

Buộc phải sống xa nhà

Khoảng 10 giờ tối ngày 28 tháng 9 năm 2012, một phụ nữ gõ cửa nhà tôi và yêu cầu tôi mở cửa. Tôi làm ngơ, và sau đó nhiều người đập cửa nhà tôi. Họ nói rằng họ là công an và sẽ phá cửa nhà nếu tôi không mở cửa.

Khi họ cố gắng đột nhập vào, tôi đã mở cửa cho họ. Khoảng tám người kéo vào trong nhà tôi. Một người tay cầm một thanh kim loại, còn hai người khống chế tôi.

Tôi hỏi họ đang làm gì. Họ nói rằng có lệnh bắt giữ tôi từ cục công an thành phố vào hôm đó. Họ lấy ra lệnh khám xét và bắt giữ, rồi yêu cầu tôi ký tên vào đó.

Tôi từ chối hợp tác. Tôi nói rằng tôi tu luyện Pháp Luân Công để cải thiện sức khoẻ, tuân theo các nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn trong cuộc sống hàng ngày, và tôi không vi phạm pháp luật.

Họ bỏ ngoài tai và lục soát nhà tôi. Các sách Pháp Luân Công, máy tính, và máy in của tôi bị tịch thu. Tôi bị đưa đến Đồn Công an Ngũ Thai Tử trong khi đang mang dép lê, vì tôi không được thay y phục.

Tôi từ chối ký tên vào mọi biên bản. Tôi liên tục nói với công an rằng tôi không vi phạm pháp luật và quyền tự do tín ngưỡng của tôi nên được luật pháp bảo hộ.

Khoảng 4 giờ chiều, Tương Minh Phu, đội trưởng Đội An ninh Nội địa Khu Tây Thị, cùng với các công an khác đưa tôi đến một trại tạm giam. Sau khi trại từ chối nhận tôi vì tôi bị huyết áp cao 130/210, họ đã cho tôi về nhà.

Ngày 8 tháng 1 năm 2013, Viện Kiểm sát Tây Thị gọi cho chồng tôi và yêu cầu tôi đến ký vào bản cáo trạng vào ngày hôm sau. Từ đó trở đi, công an và người của Viện Kiểm sát, Đội An ninh Nội địa liên tục gọi và sách nhiễu chúng tôi. Họ hăm doạ chồng tôi rằng họ sẽ liệt tôi vào danh sách truy nã và bắt tôi nếu tôi vẫn không ký tên vào biên bản.

Họ bố trí người giám sát chúng tôi, nghe lén điện thoại nhà và di động của chồng tôi 24/7. Chúng tôi không có tự do.

Việc sách nhiễu liên tục đã khiến gia đình tôi chịu áp lực tinh thần to lớn. Tôi không muốn người nhà bị liên luỵ trong cuộc bức hại, nên tôi quyết định rời khỏi nhà và trốn khỏi bàn tay công an. Tôi tự lo cho bản thân mình và nếm trải nhiều khó khăn.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/6/21/389027.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/6/25/178200.html

Đăng ngày 02-07-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share