Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 06-04-2019]

Sau khi bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 2011, tôi luôn nghĩ rằng tôi đã làm tốt phương diện tín Sư tín Pháp. Cho dù gặp phải khổ nạn lớn đến đâu, tôi trước hết đều nghĩ đến Sư phụ và Đại Pháp, nhờ vậy mà có thể vượt quan thành công. Nhưng gần đây, tôi thấy mình đã làm không tốt, thậm chí còn dùng Pháp mà che đậy chấp trước của mình.

Tôi năm nay 46 tuổi. Trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi bị mắc ít nhất 20 thứ bệnh, tôi còn ước mình chưa bao giờ được sinh ra trên đời. Da mặt tôi vàng vọt, khô và đầy nếp nhăn. Ngoài ra, tôi còn bị dị ứng tia cực tím, nổi mụn trứng cá và dễ dàng nổi mề đay, nên tôi sợ tiếp xúc với ánh nắng mặt trời. Tôi bị dị ứng với các sản phẩm chăm sóc da chất lượng cao nên chỉ sử dụng loại kem dưỡng ẩm phổ biến nhất. Mới ngoài 30 mà tôi đã trông như đang ở tuổi 50. Khi soi gương, tôi rất buồn.

Sau khi bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi dần dần trở nên khỏe mạnh và luôn có tâm trạng tốt. Nhiều người hỏi tại sao tôi trông ngày càng trẻ ra. Tôi nói với họ rằng Pháp Luân Đại Pháp đã cải biến tôi. Nhìn vào gương, tôi có thể thấy mình thực sự đã thay đổi. Làn da của tôi sáng lên và không còn mụn nữa.

Đối diện với khổ nạn

Nhưng gần đây, da mặt tôi có vẻ hơi khô. Có lần, một học viên gặp tôi, cô ấy nói: “Mặt chị hơi khô. Có thể cách chăm sóc da của chị không đủ tốt. Chị nên thay đổi đi.” Tôi không nghĩ nhiều về điều đó, nhưng đúng là da mặt tôi khô thật. Tôi nghĩ mặt tôi thường bị khô vào mùa xuân. Tôi không hướng nội để tìm hiểu tại sao lại như vậy.

Sau đó, học viên Aling (bí danh) bảo tôi rằng sản phẩm chăm sóc da mà chị gái cô bán rất tốt và được nhiều người ưa chuộng. Lúc đầu, tôi không bị động tâm. Tôi nói với cô ấy: “Nó có thể có tác dụng với người thường nhưng không phải đối với người tu luyện chúng ta.”

Aling trẻ hơn tôi 10 tuổi, da của cô ấy vốn đã đẹp, từ khi dùng các sản phẩm của chị gái cô, da cô còn đẹp hơn. Chúng tôi thường học Pháp cùng nhau. Mỗi lần nhìn thấy làn da đẹp của cô ấy, tâm tôi lại dao động. Tôi nghĩ người tu luyện cũng nên phù hợp với người thường, nên mặc đẹp hơn một chút, trông đẹp hơn một chút, nghĩa là mặt của tôi cũng nên trông đẹp hơn. Vì vậy, tôi đã nói với Aling: “Chị muốn mua các sản phẩm bù nước, dưỡng ẩm và làm sáng da.”

Lần đầu sử dụng sản phẩm ấy, da tôi bắt đầu ngứa và nổi mẩn đỏ. Sản phẩm đó có thể tốt cho người khác, nhưng với tôi thì không. Đó không phải là vấn đề của sản phẩm, tôi nhận ra nó có liên quan đến chấp trước của mình nên không dùng nữa.

Tôi đã chia sẻ trải nghiệm của mình với các đồng tu. Họ nói: “Là người tu luyện, chúng ta không quan tâm đến tên thương hiệu. Chúng ta chỉ sử dụng các loại kem dưỡng ẩm thông thường.” Tôi không đồng ý với họ, nhưng dù sao, tôi biết họ đã đúng. Tôi phân vân không biết nên thế nào.

Liền mấy hôm sau, tôi không sao tĩnh xuống được, tôi quyết định thử dùng lại. Vừa thoa kem, mặt tôi lại cảm thấy tê bì. Tôi mặc kệ và tiếp tục thoa tiếp bốn, năm hôm nữa. Lần này, da tôi không bị mẩn đỏ, mà khô hơn. Tôi bắt đầu thoa kem cả ban đêm lẫn buổi sáng. Càng dùng kem, da mặt tôi lại càng khô.

Da tôi căng đến mức có cảm giác như bị kéo ra, mí mắt cảm giác như bị dính lại với nhau. Tôi nhìn vào gương, thấy nhiều nếp nhăn và bọng lớn dưới mắt. Tại sao lại xảy ra chuyện này? Phải có gì đó sai ở đây.

Hướng nội tìm chấp trước

Tôi tĩnh tâm lại và hướng nội. Tôi nhận ra tôi thích ngắm mình trong gương. Tôi muốn gương mặt mình tươi sáng với nước da hồng hào. Đây là tâm truy cầu – muốn được ngưỡng mộ và tán dương vì vẻ ngoài xinh đẹp, chính là chấp trước sắc dục.

Sư phụ giảng:

“‘Dục’ và ‘sắc’ những thứ ấy đều thuộc về tâm chấp trước của con người; những thứ ấy đều nên tống khứ.” (Bài giảng thứ sáu,Chuyển Pháp Luân)

Tôi thường nghĩ mình đã tu tốt ở phương diện này, mà không biết mình còn có niệm dơ bẩn này. Tôi phải loại bỏ nó. Sắc dục là khảo nghiệm đầu tiên đối với một người tu luyện. Nếu tôi không thể vượt qua khảo nghiệm này thì làm sao có thể tiếp tục tu luyện đây?

Ngoài ra, khi tôi thấy làn da của Aling trông đẹp như vậy thì bèn muốn làn da của mình đẹp hơn. Đây là tâm tật đố.

Sư phụ giảng:

“Vấn đề tâm tật đố rất nghiêm trọng, bởi vì nó liên quan trực tiếp đến vấn đề chúng ta có thể tu viên mãn được hay không. Nếu tâm tật đố không dứt bỏ, thì hết thảy các tâm người ta tu luyện được đều biến thành yếu nhược. Có một quy định, rằng trong tu luyện nếu người ta không vứt bỏ được tâm tật đố thì không đắc chính quả, tuyệt đối không đắc chính quả. Trước đây có thể chư vị đã nghe thuyết rằng Phật A Di Đà giảng về việc mang theo nghiệp khi vãng sinh; [nhưng] nếu tâm tật đố không bỏ thì không được. Nếu phương diện khác còn kém chút ít, mang theo đôi chút nghiệp vãng sinh, rồi tu tiếp, điều ấy có thể được, nhưng nếu tâm tật đố không bỏ thì tuyệt đối không thể.” (Bài giảng thứ bảy, Chuyển Pháp Luân)

Tôi cứ tưởng tâm tật đố của mình không mạnh đến thế, hóa ra nó còn rất mạnh. Nó phải bị loại bỏ.

Hơn nữa, khi mua sản phẩm chăm sóc da với giá bán buôn từ một học viên khác, tôi đã không cân nhắc đến lợi ích của cô ấy. Đây chẳng phải là chấp trước vào lợi ích cá nhân sao? Tại sao tôi vẫn còn rất nhiều chấp trước đến thế sau bao nhiêu năm tu luyện?

Khi hướng nội sâu hơn nữa, tôi thấy mình tín Sư chưa đủ.

Sư phụ giảng:

“Học viên Pháp Luân Đại Pháp chúng ta sau một giai đoạn tu luyện, từ bên ngoài mà trông thì thấy khác rất nhiều; da trở nên mềm, trắng hồng; người cao tuổi có nếp nhăn xuất hiện giảm nhiều, thậm chí có rất rất ít [nếp nhăn]; đó là một hiện tượng phổ biến.”(Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

“Nói vui thế này, các cô nương trẻ tuổi đều trang điểm, muốn da dẻ trắng trẻo hơn, đẹp hơn. Tôi nói rằng chư vị tu luyện công pháp tính mệnh song tu một cách chân chính, [thì] tự nhiên đạt được điều ấy; bảo đảm là chư vị không [cần] trang điểm.”(Bài giảng thứ năm, Chuyển Pháp Luân)

Sư phụ đã giảng rõ rằng cách tốt nhất để có làn da đẹp hơn là tu luyện. Tại sao tôi còn nghi ngại? Phải chăng tôi không tin Sư phụ? Tôi muốn sử dụng các sản phẩm chăm sóc da để cải thiện làn da của mình. Các sản phẩm chăm sóc da có chứa những hóa chất có thể không an toàn cho con người. Sư phụ đang tịnh hóa thân thể chúng ta mỗi ngày, vậy mà tôi lại thoa hóa chất lên mặt. Bảo sao làn da của tôi không trắng hồng lên được. Tôi đã tu luyện vững chắc như một người chân tu chưa? Tôi có thật sự tin vào Sư phụ không? Nếu có, tại sao tôi còn cần sử dụng các phương pháp của con người để dưỡng ẩm và làm sáng da?

Sư phụ giảng:

“Công pháp tu mệnh thật sự, cần liên tục đưa vật chất cao năng lượng đã thâu thập được tồn trữ vào tế bào của thân thể người ta; khi liên tục gia tăng mật độ, thì cũng dần dần ức chế vững tế bào người thường, dần dần thay thế tế bào người thường. Đến lúc ấy liền phát sinh biến hoá về chất, cá nhân ấy sẽ mãi thanh xuân.” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)

Pháp Luân Đại Pháp là môn tu luyện cả tâm lẫn thân và là siêu thường. Tại sao chúng ta lại tin các sản phẩm chăm sóc da có hiệu quả hơn tu luyện? Tôi nhận ra những vấn đề mà người thường gặp phải như khô da, vàng da hay tàn nhang là do nghiệp lực. Nghiệp lực cũng là sinh mệnh. Dùng các sản phẩm chăm sóc da chính là đang giết những sinh mệnh đó. Nhưng nó sẽ trốn vào không gian thâm sâu hơn. Da mặt có thể trông đẹp hơn, nhưng đó không phải là giải pháp lâu dài. Vấn đề sẽ xuất hiện trở lại khi nghiệp tích lũy và trở nên mạnh hơn. Nó cũng có thể biểu hiện ra như bệnh tật. Chúng ta phải hoàn trả nghiệp cho những việc xấu đã làm trong quá khứ. Là người tu luyện, tại sao chúng ta lại có thể tin rằng sử dụng các sản phẩm chăm sóc da có thể khiến nghiệp biến mất? Chúng ta cần phải tuân theo tiêu chuẩn cao hơn.

Khi nghĩ đến những điều này, tôi thấy xấu hổ, đầy hối hận. Mặc dù tôi học Pháp hàng ngày, tôi đã học thấu được bao nhiêu? Có vẻ đây chỉ là vấn đề nhỏ, nhưng nó cho thấy tầng thứ tu luyện của tôi còn kém.

Tôi đã cho đi các sản phẩm chăm sóc da. Lúc đầu, da mặt tôi tiếp tục bị căng. Sau đó, nó bắt đầu bong tróc và trở nên thô ráp, đôi khi còn nóng rát. Tâm tôi bất động. Tôi biết lớp da ngoài đã phải chịu đựng nhiều năm sử dụng hóa chất chăm sóc da. Nó cần phải được lột bỏ.

Tôi quyết tâm hành xử theo thể ngộ của mình. Tôi tin rằng Sư phụ sẽ cho tôi những vật chất cao năng lượng tốt nhất. Thân thể của tôi tại các không gian khác trẻ trung, đẹp đẽ. Tại sao tôi lại bị ám ảnh với những thay đổi ở nhục thân nơi thế giới con người này? Khi lên đến tầng cao, lý của con người đều phản đảo lại. Da mặt tôi đã cải thiện mỗi ngày.

Chính Pháp đang đi đến hồi kết. Chúng ta thực sự cần phải suy nghĩ về việc chúng ta có thực sự tin vào Sư phụ hay không. Chúng ta đã tu luyện vững chắc chưa; đã loại bỏ các chấp trước của mình chưa? Khi Sư phụ yêu cầu chúng ta siêu xuất khỏi người thường, chúng ta có thể làm theo Sư phụ không?


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/4/6/373616.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/6/10/178002.html

Đăng ngày 30-06-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share