Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Bắc Mỹ

[MINH HUỆ 29-3-2019] Một đồng nghiệp của tôi là Hoa Kim Ngân (bí danh) gần đây bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Cách đây vài tuần, tôi đã vô cùng ngạc nhiên trước những thay đổi mạnh mẽ ở cô ấy, hết điểm này đến điểm khác.

Hoa Kim Ngân và tôi đã quen biết nhau được hơn 6 năm và chúng tôi có mối quan hệ công việc khá gần gũi. Chẳng hiểu vì lý do gì mà cô ấy đã coi sứ mệnh của cuộc đời mình là giám sát tôi tại nơi làm việc và khiển trách tôi bất cứ khi nào cô ấy muốn, mặc dù chúng tôi là đồng nghiệp với nhau. Cô ấy từng yêu cầu tôi phải trả lời các cuộc điện thoại và email ngay lập tức, nếu không cô ấy sẽ trách mắng tôi vì bất kỳ sự chậm trễ nào.

Bất cứ khi nào cô ấy nói tôi “ngu ngốc” hay “vô tích sự” mà tôi đối đáp thì cô ấy sẽ lại bắt đầu nói xấu Đại Pháp, và sẽ cấm tôi không được phát biểu tại các cuộc họp về công việc, nói rằng tôi có xu hướng muốn thể hiện.

Ông nội của cô ấy từng là Bộ trưởng Bộ Công an ở chính quyền trung ương. Cô ấy là một người quản lý cấp thấp với thành tích xuất sắc và nổi tiếng tài giỏi trong số các đồng nghiệp.

Cô ấy thừa nhận với tôi rằng cô ấy sẽ không đối xử với những người khác giống như cách cô ấy đã đối xử với tôi, bởi vì cô ấy biết rằng họ sẽ không thể chịu đựng được điều đó. Cô ấy cảm ơn tôi vì đã chịu đựng tất cả những điều này.

Tôi mỉm cười và nói với cô ấy: “Khoan dung là một đức tính tốt. Ngoài ra, các học viên Đại Pháp cần phải tu thiện. Ở nhà, chồng tôi chỉ trích tôi; còn ở cơ quan, chị cũng đối xử với tôi như vậy. Những điều này đã được Sư phụ của tôi an bài để tạo điều kiện cho tôi tu luyện và đề cao tầng thứ. Do vậy, cả hai người đều đóng vai trò quan trọng trong tu luyện của tôi và tôi rất trân trọng điều đó.”

Nhờ liên tục hướng nội và không ngừng quy chính bản thân, dần dần tôi đã cải thiện được tâm thái khi giải quyết những tình huống đặc biệt của mình. Sau đó, Hoa Kim Ngân và tôi trở thành những người bạn tốt. Cô ấy chỉ ra những thiếu sót của tôi một cách thẳng thắn và đôi khi cô ấy sẽ nói với tôi rằng cô ấy rất cảm động bởi hành xử của tôi và ca ngợi tôi là một học viên Đại Pháp chân chính.

Tôi muốn nói với cô ấy về Đại Pháp. Tôi đã gửi rất nhiều email cho cô mà hầu như không có phản hồi. Ban đầu, cô ấy từ chối tu luyện Đại Pháp vì cô ấy cho rằng mình không xứng đáng với một môn tu luyện tuyệt vời như vậy. Sau đó, cô ấy lại lấy lý do là các học viên Đại Pháp không tốt như cô tưởng tượng. Cuối cùng, cô ấy nói rằng cô ấy lo sợ sự giám sát của chính phủ và môi trường bức hại khắc nghiệt.

Tôi đã có một giấc mơ tuyệt vời cách đây vài năm, trong mơ cô ấy và tôi đang đứng bên cạnh giàn kim ngân lộng lẫy đầy hoa nở tuyệt đẹp. Tôi đã kể với cô về giấc mơ đó và đề nghị cô sử dụng bí danh “Hoa Kim Ngân” để thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Cô ấy thích bí danh này nhưng lại thích thoái bằng tên thật của mình. Sau khi cô ấy thoái Đảng, tôi đã không thúc giục cô ấy tu luyện Đại Pháp nữa và tự nhủ: “Mình nên phó mặc điều này cho mối duyên tiền định của cô ấy với Đại Pháp”.

Thời gian trôi qua. Cách đây vài tuần, cô ấy bị chứng mất ngủ trầm trọng và đã thử nhiều biện pháp khác nhau nhưng không hiệu quả. Vì vậy, tôi đã đề cập đến việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp một lần nữa. Cô ấy trả lời: “Tôi không thể tập trung dù đã cố gắng để đọc cuốn Chuyển Pháp Luân. Có một cái gì đó trong đầu đang ngăn cản tôi.”

Tôi gợi ý rằng chúng tôi sẽ luân phiên nhau đọc một mạch cho đến hết cuốn sách. Cô ấy đồng ý. Ban đầu, cô ấy nói rằng cô có đủ thứ thắc mắc. Tôi nói với cô: “Đừng để tâm đến chúng. Rồi chị sẽ tìm được lời giải đáp trong khi chị đọc cuốn sách này.” Khi chúng tôi đọc đến Bài giảng thứ tư, cô ấy đã có thể tự đọc. Chẳng mấy chốc, cô ấy đã đọc hết cuốn sách và nói: “Đây quả là một cuốn Thiên Thư”.

Sau đó, cô ấy bắt đầu học các bài công pháp bằng cách xem băng hướng dẫn luyện công. Mặc dù cô thừa nhận rằng mục đích tu luyện Đại Pháp của cô là để chữa bệnh, nhưng chỉ một vài ngày sau mối quan tâm của cô ấy chỉ tập trung vào việc liệu cuối cùng cô ấy có thể đạt viên mãn không. Cô ấy còn nói: “Tôi rất muốn được gặp Sư phụ.” Sự biến đổi trong tâm cô ấy trong suốt hai tuần ngắn ngủi này khiến tôi kinh ngạc.

Một hôm cô ấy gọi điện cho tôi và cứ liên tục khóc. Cô kể với tôi rằng cô bắt đầu khóc khi đang tọa thiền mà chẳng rõ vì lý do gì, và cứ khóc suốt từ một giờ đến sáu giờ. Cô còn bảo tôi: “Đây thực sự là một môn tu luyện vô cùng tốt, dạy mọi người tu luyện tâm tính và giữ vững đạo đức.” Ngày hôm sau cô ấy nói với tôi rằng Đại Pháp đã cứu rỗi cuộc đời cô và cô ấy rất biết ơn Sư phụ vì điều đó.

Hiện giờ, cô ấy đã minh bạch rằng là một học viên Đại Pháp cần tập trung vào việc đề cao bản thân thay vì chỉ trích người khác. Cô ấy cũng xin lỗi tôi vì trước đây đã luôn tự cho mình là đúng và thấy có lỗi với tôi. Ngoài việc cơ quan và làm những việc thường nhật, cô toàn tâm toàn ý tập trung vào tu luyện Đại Pháp và đọc các sách Đại Pháp. Cô đang suy nghĩ về việc làm thế nào để cô có thể đạt được trạng thái tu luyện chân chính.

Tôi vô cùng ngạc nhiên trước uy lực của Đại Pháp và sự biến đổi mạnh mẽ ở cô ấy. Sư phụ đã tịnh hóa thân thể cho cô và những vấn đề về tiêu hóa dai dẳng của cô đã không còn nữa. Hiện giờ, cô ấy nhìn nhận các khía cạnh khác nhau của cuộc sống chiểu theo yêu cầu của Pháp. Hàng ngày, cô ấy gọi điện cho tôi và bày tỏ lòng cảm ân đối với Sư phụ. Cô nghiêm khắc yêu cầu bản thân hành xử theo lời dạy của Sư phụ.

Những thay đổi tích cực một cách đột ngột của cô ấy không chỉ khiến tôi ngạc nhiên mà còn là động lực thúc đẩy tôi tu luyện bản thân một cách tinh tấn, như ngày đầu tôi mới đắc Pháp. Trải nghiệm này đã tiếp thêm cho tôi sự tự tin để cứu những người xung quanh. Tôi bắt đầu dành nhiều thời gian và nỗ lực hơn để giảng chân tướng cho bạn bè và người thân của mình tùy vào tình huống của mỗi người.

Nhìn lại, tôi nhận ra rằng bản thân đã buông lơi trong tu luyện, đôi khi tôi để tâm vào những chuyện vụn vặt và đi vào ngõ cụt, chìm đắm trong cảm xúc mãnh liệt của người thường. Những lần khác, tôi dễ bị ảnh hưởng bởi môi trường và tôi bàn tán về những người khác sau lưng họ. Hơn nữa, tôi còn ngủ nhiều, dành thời gian xem phim và thưởng thức các món ăn ngon. Tất cả những hoạt động này làm tốn rất nhiều thời gian quý giá.

Tôi rất cảm động trước trái tim thuần tịnh của Hoa Kim Ngân, sự trân quý của cô đối với Đại Pháp và lòng biết ơn vô hạn của cô đối với Sư phụ. Tôi biết rằng đã đến lúc tôi phải đề cao lên một tầng thứ cao hơn. Mặc dù tôi không thể đều đặn sáng nào cũng dậy sớm nhưng tôi có thể thực hiện được vào hầu hết các ngày. Tôi có thể ngồi thiền, giữ Pháp Luân lâu hơn và ước chế thói quen xấu buôn chuyện của mình. Tôi cũng duy trì học thuộc Pháp. Nhờ đó, tôi bắt đầu tìm lại được cảm giác mĩ diệu của những ngày đầu bước vào tu luyện Đại Pháp. Tôi thực sự có được sự tự tin lớn mạnh trong tu luyện của mình.

Bởi vì cô ấy thường hỏi tôi những câu hỏi bất ngờ nên tôi đã bắt đầu đọc lại một lượt tất cả các sách Đại Pháp. Điều này mang lại cho tôi những thể ngộ mới vượt ra ngoài những nhận thức trước đây của tôi.

Sự từ bi vô hạn của Sư phụ đã khiến tôi vô cùng chấn động. Tôi không thể ôm giữ nó mà muốn chia sẻ với các đồng tu. Tôi hy vọng tất cả chúng ta đều có thể tu luyện tinh tấn như thuở ban đầu.

Cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn các đồng tu!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/3/29/384500.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/6/10/178015.html

Đăng ngày 30-06-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share