Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc

[MINH HUỆ 01-04-2019] Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp bắt đầu tu luyện từ năm 1996. Tôi có một cháu gái nhỏ tám tuổi, tên là Đậu Đậu. Tôi muốn chia sẻ một số câu chuyện tu luyện của cháu.

Giúp tôi tìm những người có tiền duyên

Đậu Đậu có tiền duyên sâu sắc với Đại Pháp. Khi mới chỉ tám tháng tuổi, cháu đã cười khi nhìn thấy ảnh của Sư phụ Lý Hồng Chí. Nụ cười của cháu rất chân thành. Khi tôi đọc sách Đại Pháp cho cháu nghe, cháu rất thích và im lặng lắng nghe.

Khi cháu được một tuổi, tôi bắt đầu đưa cháu ra ngoài cùng mình để nói cho mọi người biết chân tướng về Đại Pháp. Tôi bảo cháu hãy cười nếu cháu thấy người nào có tiền duyên với chúng tôi, và tôi sẽ nói chuyện với họ về Đại Pháp. Cháu rất đáng yêu và thông minh. Khi chúng tôi đứng ở trạm xe buýt, cháu thường túm lấy áo của mọi người và cười với họ. Sau đó tôi sẽ nói cho họ nghe chân tướng về Đại Pháp. Họ thường chấp nhận những điều tôi nói.

Một ngày nọ khi đang trên đường về nhà, Đậu Đậu bất chợt chạy đến một người đàn ông tầm 60 tuổi ở trạm xe buýt và đứng cạnh ông ấy. Tôi nhận ra đó là cách cô bé bảo tôi nói chuyện với ông ấy về Đại Pháp. Có một chiếc xe cảnh sát đỗ gần đó, nhưng Đậu Đậu vẫn không chịu đi. Vì thế tôi đã giảng chân tướng về Đại Pháp cho người đàn ông này. Ngạc nhiên thay, ông ấy đã dễ dàng đồng ý thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó.

Một ngày kia, có một người phụ nữ bước đến chỗ chúng tôi, khen Đậu Đậu vài câu, rồi bỏ đi ngay. Đậu Đậu chưa biết nói, nhưng cháu đã chỉ tay về phía người phụ nữ và ríu rít kêu “Ah”. Tôi ngay lập tức hiểu rằng cháu đang bảo tôi rằng người phụ nữ này là người tốt có tiền duyên, vì vậy tôi đã bế cháu lên và chạy đuổi theo người phụ nữ này. Tôi đã nói cho cô ấy nghe về Đại Pháp và cô ấy đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ.

Một lần khác, trong khi tôi đang đi dạo cùng với Đậu Đậu, chúng tôi tình cờ gặp một người phụ nữ đang dắt hai chú chó của cô ấy đi dạo. Đậu Đậu đã chạy đến chỗ hai chú chó, và tôi đã chạy theo cháu, sau đó tôi nhận ra mình có quen biết người phụ nữ này. Vì thế tôi đã nói chuyện với cô ấy về Pháp Luân Đại Pháp và cô ấy đã đồng ý với những điều mà tôi nói, đồng thời thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Cô ấy không ngừng khen Đậu Đậu thật dễ thương.

Chúng tôi lại đi ra ngoài, bất chợt Đậu Đậu dừng lại, quay lại và chạy về hướng ngược lại. Cháu không chịu dừng lại cho dù tôi có gọi cháu bao nhiêu lần đi nữa. Tôi chạy theo cháu và nhìn thấy một người phụ nữ tầm 50 tuổi địu một đứa bé sau lưng đang bước về phía chúng tôi: lại một người có duyên khác. Tôi đã nói chuyện với bà ấy về Đại Pháp, và bà vui vẻ thoái xuất khỏi ĐCSTQ.

Ngộ tính của Đậu Đậu

Khi Đậu Đậu lên hai, cháu không bao giờ bật đèn khi đi vệ sinh vào ban đêm. Tôi đã hỏi cháu rằng: “Con không sợ sao? Con có muốn bà đi cùng con không?“ Cháu nói: “Con không có sợ, Pháp thân của Sư phụ đang ở bên con.”

Có lần, cháu chơi cùng một chiếc đèn pin lớn và vô tình làm rơi xuống chân mình. Cháu chuẩn bị khóc, nhưng lại ngưng lại và nói lớn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân–Thiện–Nhẫn hảo! Sư phụ hảo!” Sau đó cháu nói: “Nội ơi, con không còn đau nữa.”

Ở nhà trẻ khi cô giáo phát trái cây, Đậu Đậu luôn chờ đến cuối rồi mới lấy phần của mình. Khi cô giáo bảo cháu hãy lấy phần của mình trước, cháu luôn lấy miếng nhỏ nhất. Tôi hỏi cháu tại sao lại làm như vậy, và cháu nói: “Sư phụ đã dạy chúng ta nên nghĩ cho người khác trước.”

Khi Đậu Đậu vào lớp một, có một cậu bé rất nghịch ngợm ngồi cùng bàn với cháu. Một ngày kia, khi Đậu Đậu đang làm bài tập của mình, cậu bé cứ lắc chiếc bàn để cháu không viết được. Đậu Đậu nói với tôi: “Nội ơi, con không giận chút nào hết, con cũng không cãi nhau với cậu ấy hay mách cô giáo. Con chỉ nghĩ về Sư phụ, và Chân–Thiện–Nhẫn hảo. Con đã nhẫn trước những gì cậu ấy làm và rồi cậu ấy ngừng lắc chiếc bàn.”

Một lần khác, một người bạn cùng lớp đã đẩy cháu ngã, và làm chân cháu bị thương. Cháu rất đau nhưng cháu đã bảo tôi rằng: “Con đã không kêu tiếng nào. Con chỉ bước sang một bên và ngồi xuống đất. Con nghĩ: ‘Mình là một tiểu đệ tử, mình có Sư phụ và mình sẽ không sao cả.’ Sau một lúc, chân cháu không còn đau nữa.” Tôi đã động viên cháu: “Đậu Đậu, con đã cư xử rất đúng mực.”

Đậu Đậu rất thích đọc sách Chuyển Pháp Luân. Lúc gần hai tuổi, cháu đã vô tình xé rách một trang trong cuốn sách. Tôi đã mắng cháu. Cháu chỉ im lặng sau đó nói với bức hình của Sư phụ Lý Hồng Chí trong cuốn sách rằng: “Sư phụ, con xin lỗi. Con không cố ý xé sách.”

Tôi đã rất ngạc nhiên. Khi ấy cháu chỉ có thể nói được hai từ một lúc như ba ba, ma ma, Sư phụ v.v… Tuy nhiên, cháu đã có thể nói hẳn một câu với Sư phụ – thật kỳ diệu.

Khi Đậu Đậu lên bốn, cháu có thể đọc Chuyển Pháp Luân từ đầu đến cuối và thậm chí còn thuộc lòng một ít đoạn trong đó.

Giúp tôi đề cao tâm tính

Tháng 6 năm 2015, tôi đã đệ đơn kiện Giang Trạch Dân, cựu lãnh đạo ĐCSTQ, vì bức hại Pháp Luân Công. Sau đó vài tháng, tôi nghe được từ một đồng tu rằng cảnh sát đã đến nhà bà ấy cùng với đơn kiện của bà và tịch thu ảnh của Sư phụ. Tôi sợ họ sẽ đến nhà tôi và lấy các sách Đại Pháp của tôi, vì vậy tôi đã quyết định giấu chúng trong nhà để xe của một đồng tu. Đồng tu này đã không khuyến khích cách làm của tôi nhưng cũng không nhận xét gì.

Tối hôm đó, tôi đã kể cho Đậu Đậu nghe việc tôi đã làm, khi ấy cháu chỉ mới được năm tuổi. Cháu nói: “Nội à, bà đã làm sai rồi.” Cháu đã trích dẫn lời Sư phụ giảng:

“Có người nói rằng đưa [hình] tượng Sư phụ đến nhà bạn bè thân quyến để trừ tà; tôi [ở đây] đâu phải để trừ tà cho người thường; ấy là [hành vi] bất kính lớn nhất đối với Sư phụ.” (Bài giảng thứ nămChuyển Pháp Luân)

Cháu hỏi tôi: “Bà nội nghĩ việc mình đã làm là đúng ạ?” Tôi trả lời: “Nội không để sách của mình ở nhà của một người thường. Chúng được để ở nhà của một đệ tử Đại Pháp.” Cháu nói: “Cháu vẫn thấy nó không đúng vì đó là chỗ để xe. Sao nội có thể để sách Đại Pháp ở một nơi dơ bẩn như vậy được?”

Tôi đã cảm thấy vô cùng xấu hổ. Tôi thậm chí còn không tu luyện được tốt bằng một đứa trẻ. Tôi lập tức nói: “Đậu Đậu à, bà nhận ra lỗi của mình rồi. Bà sẽ mang sách Đại Pháp về vào sáng mai, và bà sẽ thành tâm xin lỗi Sư phụ.”

Cứu mẹ của cháu

Trước khi mẹ của Đậu Đậu kết hôn với con trai tôi vào năm 2008, tôi đã giúp cô ấy thoái xuất khỏi các tổ chức thanh niên của ĐCSTQ. Tuy nhiên cô ấy vẫn bị Đảng đầu độc rất nặng và thậm chí còn gia nhập Đảng vào năm 2014.

Một ngày nọ Đậu Đậu nói bằng giọng buồn buồn: “Nội ơi, còn mẹ con thì sao? Mẹ con là đảng viên ĐCSTQ, và mẹ không tin vào Pháp Luân Đại Pháp. Mẹ sẽ bị tiêu hủy khi đại nạn ập đến. Con không muốn mất mẹ. Con nên làm gì đây?“

Nhìn Đậu Đậu buồn bã, tôi nói: “Nội sẽ giảng rõ chân tướng cho mẹ con nhé.” Cháu nói mẹ của cháu sẽ không nghe đâu. Tôi nói: “Vậy thì chúng ta hãy phát chính niệm. Con phát ở nhà của con, còn bà sẽ phát ở chỗ của bà.”

Lần sau Đậu Đậu đến nhà tôi, tôi đã hỏi xem cháu có phát chính niệm cho mẹ cháu không. Cháu trả lời có nhưng chỉ có một lần. Tôi hỏi cháu: “Vậy giờ chúng ta nên làm gì đây? Chúng ta hãy cầu xin Sư phụ.” Cháu đồng ý, rồi chắp hai tay trước ngực đứng trước ảnh của Sư phụ và nói: “Sư phụ ơi, xin hãy cứu mẹ con.” Cháu đã lặp lại câu ấy ba lần. Sau đó, cháu quỳ xuống và lạy tạ Sư phụ. Cháu khấu đầu chín lần, mỗi lần cháu đều nói: “Con xin cảm tạ Sư phụ.”

Vài ngày sau đó, một cơ hội đã đến. Vào một buổi tối, khi chỉ có hai mẹ con Đậu Đậu và tôi ở nhà, tôi đã bảo Đậu Đậu rằng tôi sẽ nói chuyện với mẹ cháu và bảo cháu hãy phát chính niệm để cứu mẹ cháu. Cháu nói cháu sẽ làm. Sau đó tôi bước đến trước ảnh của Sư phụ và cầu xin Ngài giúp chúng tôi. Ngạc nhiên thay, sau khi nói chuyện với mẹ của Đậu Đậu một lúc, cô ấy đã đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Đậu Đậu và tôi đã cười thật tươi.

Kết bài

Trước khi viết bài chia sẻ này, tôi đã bảo với Đậu Đậu rằng tôi sẽ viết về cháu và gửi bài cho trang Minh Huệ. Cháu nói: “Bà đừng viết về cháu, bà hãy viết về bà ạ.” Tôi nói: “Thế nếu bà viết về cả hai chúng ta thì sao?” Cháu nói: “Được ạ, cháu sẽ nói những gì chúng ta nên viết.”

Sau đó cháu nói cho tôi biết điều tôi cần viết và nói: “Con sẽ chỉnh lại sau khi bà viết xong.” Khi tôi hỏi cháu xem cháu sẽ chỉnh sửa nó thế nào, cháu đáp: “Sư phụ giảng, ‘… cái tốt lưu lại, cái xấu bỏ đi…’” (Bài giảng thứ nhấtChuyển Pháp Luân)

Những chuyện chúng tôi trải qua trong tu luyện còn rất nhiều, hôm nay chỉ xin phép viết ra một vài câu chuyện tại đây. Vì là lần đầu gửi bài chia sẻ, nên nếu có điểm nào không đúng, xin các đồng tu từ bi chỉ rõ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/4/1/384539.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/6/10/178004.html

Đăng ngày 24-06-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share