Bài viết của một đệ tử Đại Pháp Tây phương

[MINH HUỆ 02-06-2019] Khi một biên tập viên hỏi tôi có muốn tham gia dịch bài cho trang web Minh Huệ tiếng Pháp không, tôi đã chưa hiểu rõ tầm quan trọng của Minh Huệ trong việc truyền tải thông tin ra thế giới. Mặc dù tôi nói với cô ấy rằng kỹ năng dịch thuật của tôi không tốt, nhưng cô ấy bảo tôi rằng cô ấy cần tìm một người tu luyện tốt để tham gia nhóm dịch. Tôi suy nghĩ và cho rằng tôi có đủ điều kiện. Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ nhiều năm trước. Tôi học Pháp và luyện công mỗi ngày. Mặc dù không phải lúc nào tôi cũng dùng tiêu chuẩn của người tu luyện để đo lường bản thân, vì những người thân trong gia đình tôi không tu luyện và tôi cũng không thực sự tinh tấn, nhưng tôi vẫn đồng ý tham gia.

Ngay lập tức, một suy nghĩ khác lóe lên trong đầu tôi. Liệu tôi có thể làm được việc này không? Tôi đã từng thực hiện công việc quảng bá cho một dự án truyền thông khác. Nhưng có vẻ như tôi đã không đủ năng lực để làm công việc đó, vì vậy tôi đã dừng lại. Điều này có nghĩa là tôi sẽ có thời gian để tham gia hạng mục Minh Huệ. Tuy nhiên, tôi lại không thấy vui khi nghĩ đến việc phải ngồi trước máy tính. Thời gian sẽ là vấn đề lớn đối với tôi. Tôi có gia đình, và tôi biết phải dành một khoảng thời gian nhất định mới có thể thích ứng được với yêu cầu của hạng mục.

Nhiều đồng tu nói với tôi rằng: “Ai sẽ đọc Minh Huệ tiếng Pháp? Hầu hết mọi người chỉ đọc trang web tiếng Anh”. Tôi cũng biết rằng chúng tôi phải dịch hàng trăm lời chúc mừng gửi đến Sư phụ.

Các vấn đề kỹ thuật sau đó phải được xử lý, chẳng hạn như làm thế nào để thiết lập định dạng và phải tuân theo các quy tắc nhất định để thực hiện công việc tốt hơn. Tất cả những điều này là rào cản tôi phải vượt qua. Nhưng sau khi đọc và lắng nghe phản hồi, tôi dần dần buông bỏ được chấp trước của mình và có thể suy nghĩ về mọi thứ từ một góc độ khác.

Sau khi tham gia hạng mục dịch thuật, tôi thường cảm thấy xúc động trước những câu chuyện của các học viên. Những bài viết khiến tôi rơi nước mắt là những bài có danh sách dài các học viên bị bức hại đến chết. Tôi đã tự hỏi mình, chúng tôi đang viết những bài báo này cho ai? Ban đầu tôi nghĩ chúng tôi đang thu thập bằng chứng sẽ được dùng cho các ghi chép lịch sử trong tương lai. Sau đó, tôi hiểu ra rằng tôi cần phải giúp tiết lộ các thông tin chi tiết về những người đã và đang bị bức hại, và cũng để hỗ trợ các đệ tử Đại Pháp đang giảng chân tướng đến người dân trên toàn thế giới.

Sau đó, điều phối viên yêu cầu chúng tôi học một bài giảng trong Chuyển Pháp Luân trước khi chúng tôi bắt đầu dịch bài. Tôi cảm thấy điều này rất khó vì tôi không muốn ngủ ít đi. Điều này cũng khiến tôi suy nghĩ về cách tôi đối đãi với công việc này. Tôi có nghiêm túc chuẩn bị cho công việc này không? Câu trả lời là tôi chưa đối đãi nghiêm túc. Tôi thực hiện hạng mục như thể tôi đang hoàn thành một công việc, tôi thư giãn và cảm thấy nhẹ nhõm sau khi hoàn thành nó. Tôi tự hỏi, điều gì là quan trọng nhất, hoàn thành công việc, hay hiểu rõ những gì tôi đang làm?

Tôi cũng tự hỏi tại sao tôi tham gia vào hạng mục dịch bài. Câu trả lời không nằm trong sách Chuyển Pháp Luân mà nó nằm trong quá trình tu luyện của tôi. Làm thế nào để làm tốt việc dịch bài là rất quan trọng.

Trước khi tôi bắt đầu dịch, tôi cố gắng tĩnh tâm lại. Tôi có thái độ nghiêm túc và nhắc nhở bản thân về tầm quan trọng của hạng mục. Tôi bắt đầu bằng cách học một bài giảng trong sách Chuyển Pháp Luân hoặc các Kinh văn khác. Tất nhiên, tôi không bỏ bê việc gia đình và cố gắng cân bằng tốt các mối quan hệ, vì điều này là một phần trên con đường tu luyện của tôi. Tôi cần phải quan tâm đến người khác và tu luyện thật tốt trong cuộc sống hàng ngày.

Tôi tăng dần khối lượng công việc dịch thuật. Tôi thường rời khỏi bàn phím khi cơ thể không còn tiếp tục làm việc được nữa. Giới hạn chịu đựng của mỗi người đến đâu? Câu trả lời tùy theo tình huống của mỗi cá nhân. Đối với tôi, đó là vấn đề về đề cao tâm tính. Sau khi đọc các bài viết chia sẻ của các học viên, sự can đảm của họ đã khích lệ tôi, giúp tôi buông bỏ các chấp trước, làm hạng mục Minh Huệ tốt hơn và tu luyện tinh tấn hơn.

Cuộc sống thường ngày của tôi

Tôi đã từ bỏ tiệc tùng với bạn bè và bỏ qua một số việc không cần thiết khác để dành thời gian nhiều hơn cho hạng mục Minh Huệ. Trên bề mặt, có vẻ như trật tự cuộc sống của tôi bị phá vỡ. Nhưng giống như Sư phụ giảng: “… bất thất giả bất đắc” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân). Tôi có thể cảm nhận được sự hài hòa ở một cảnh giới khác. Tôi nhận ra rằng mong muốn làm hài lòng người khác và lo ngại mâu thuẫn xảy đến là những trở ngại cản trở tôi thực hiện các công việc Đại Pháp.

Tôi muốn dành tất cả thời gian của tôi cho hạng mục. Tôi luôn cảm thấy buồn khi phải bỏ qua các sự kiện của đồng tu vì phải cân nhắc đến cảm xúc của các thành viên trong gia đình. Đó là lúc khảo nghiệm tâm tính của tôi. Việc tham gia các sự kiện hay không là tùy thuộc vào quyết định của tôi. Bên cạnh đó, tôi cần phải kiên quyết hơn và không bị ảnh hưởng bởi cái tình của người thường. Nếu không việc tu luyện của tôi sẽ gặp nhiều trở ngại.

Tạo thành chỉnh thể cùng với những đồng tu khác trong khi dịch bài

Khi dịch bài chia sẻ của các đồng tu, tôi như thể bước vào thế giới nội tâm của họ. Những lời này được các đồng tu của chúng ta viết ra, những lời của họ phản ánh niềm tin tuyệt đối vào Sư phụ. Bài viết của họ truyền cảm hứng cho tôi. Chúng giống như những tấm gương, nhắc nhở tôi hướng nội và giúp tôi phát hiện ra những chấp trước của mình. Họ cũng nhắc tôi suy nghĩ về những chấp trước mà tôi chưa buông bỏ.

Tâm chấp trước của tôi được phơi bày

Tôi suy nghĩ về điều ngăn cản tôi không tham gia học Pháp nhóm vào buổi tối. Tôi nhận ra rằng đó là do tôi không muốn làm chồng tôi buồn, vì anh ấy muốn tôi dành thời gian cho anh ấy. Anh ấy than phiền về việc chúng tôi cứ đọc đi lại một cuốn sách. Nhưng khi tôi nghĩ đến các học viên ở Trung Quốc và việc họ mang theo những cuốn sách Đại Pháp nguy hiểm đến mức nào, thì khó khăn của tôi không là gì cả. Sau khi tôi buông bỏ nỗi lo lắng về xung đột gia đình, thì chính niệm của tôi đã được gia cường. Với sự giúp đỡ của Sư phụ, tôi quyết định đi đến một phòng riêng khi đến giờ học nhóm Pháp. Sau khi tôi đưa ra quyết định, tôi nhận ra vấn đề thực sự là ở tôi. Sau khi tôi buông bỏ chấp trước, mọi thứ đã được giải quyết ổn thỏa. Chồng tôi cũng đã có nhận thức sâu sắc hơn về việc tôi phải học Pháp nhóm với mọi người.

Sư phụ nhắc nhở chúng ta:

“Một khi bước lên con đường tu luyện này, thì cuộc đời từ nay về sau của người ấy, sẽ không có chuyện gì tồn tại ngẫu nhiên đâu”. (Giảng Pháp tại thành phố New York – Giảng Pháp Tại Pháp hội Mỹ quốc [1997])

Được mời tham gia vào hạng mục Minh Huệ không phải là việc ngẫu nhiên. Sau khi xem xét lại mục đích của tôi khi tham gia hạng mục, tôi nhận ra rằng tôi có tâm chấp trước vào việc nhìn vào kết quả của tất cả những việc mình làm trên cơ điểm của người thường. Tôi mong muốn được thấy các bài dịch của tôi được đọc và nhận xét. Gần đây, khi tôi đọc mục “Vấn đề hữu sở cầu” trong “Chuyển Pháp Luân”, tôi nhận ra đó là những suy nghĩ bất chính. Sau đó, tôi đã buông bỏ những truy cầu của mình. Tôi không còn chấp trước vào việc các bài dịch của tôi có được đọc hay không nữa.

Tôi muốn cảm ơn tất cả các học viên trong nhóm dịch của tôi và các học viên trên khắp thế giới. Kinh nghiệm tu luyện của họ luôn soi sáng cho tôi trên con đường tu luyện bản thân và giúp tôi nhận ra các chấp trước của mình. Con xin cảm tạ Sư phụ đã ban cho con cơ hội làm việc trong hạng mục Minh Huệ thần thánh.

(Bài chia sẻ được trình bày tại Pháp hội Minh Huệ Net 20 năm)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/6/2/387639.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/6/3/177900.html

Đăng ngày 14-06-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share