Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 16-04-2019] Tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được hơn 20 năm và thấy được rất nhiều cải biến rõ rệt về cả tinh thần lẫn thể chất. Quan trọng hơn cả là tiêu chuẩn đạo đức của tôi đã được nâng cao rất nhiều. Tôi không còn bận tậm đến việc tranh giành hơn thua với người khác. Mọi người đều quý tôi vì tôi luôn sẵn sàng đứng tại góc độ của người khác mà nhìn nhận vấn đề.

Trong 4 năm qua, tôi làm bếp trưởng cho một nhà hàng với 60 tổng số nhân viên. Có một phụ bếp luôn hỗ trợ tôi trong việc sơ chế thực phẩm và vệ sinh nhà bếp.

Chúng tôi chuẩn bị ba món chính và món súp cho bữa trưa. Ngoài ra, chúng tôi cũng nấu vài món đặc biệt cho những người lãnh đạo cấp cao. Người phụ bếp không sơ chế thực phẩm mà chỉ chăm chăm dành hầu hết thời gian vào việc xem điện thoại của cô ấy. Vậy nên tôi đã phải làm công việc của hai người và phải chuẩn bị bữa trưa sẵn sàng trước 11h30. Tôi đã phải chạy tới chạy lui trong bếp tới vã cả mồ hôi.

Tôi đã không nói gì với người phụ bếp, nhưng thẳm sâu trong tâm, tôi cảm thấy khó chịu và bực tức. Phần việc của cô ấy là nấu súp và cháo, tuy nhiên cô ấy cũng không chuẩn bị hai món này.

Sư phụ giảng:

Trong tu luyện, khi đối xử với các mâu thuẫn cụ thể, khi người khác đối xử với chư vị không tốt, có thể có tồn tại hai loại tình huống: một là chư vị tại đời trước có thể đã đối xử không tốt với người ta; trong tâm chư vị thấy bất bình: ‘Cớ chi đối xử với tôi như vậy?’ Nhưng tại sao trước đây chư vị đối xử với người ta như thế? Chư vị nói rằng chư vị đâu có biết được lúc ấy, rằng đời này đâu liên quan gì với chuyện của đời kia; suy nghĩ thế không được. Còn có một vấn đề nữa, trong lúc mâu thuẫn, thì có động chạm đến vấn đề chuyển hoá nghiệp lực; do đó chúng ta khi đối xử với trường hợp cụ thể, cần phải có phong thái cao, chứ không như người thường. (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Cô phụ bếp là một người thường và tôi là một người tu luyện Pháp Luân Công. Tôi phải làm tốt hơn cô ấy. Không có chuyện gì xảy ra là ngẫu nhiên, những gì tôi nợ thì tôi phải hoàn trả. Vậy nên tôi bắt đầu nấu bữa trưa sớm hơn mọi hôm mà không oán hận gì cả.

Sau khi kết thúc bữa trưa, tôi cũng chuẩn bị luôn cho bữa trưa của ngày hôm sau và tôi cũng giúp cô ấy vệ sinh nhà bếp.

Khi còn làm việc ở nhà hàng, tôi đã nói với mọi người mà tôi gặp về vẻ đẹp của Pháp Luân Công và tôi cũng luôn khuyên mọi người thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó.

Khi đó tôi có kết bạn với một nhân viên mới tên là Betty. Betty cùng chồng và con nhỏ từ vùng nông thôn chuyển tới thành phố làm việc. Cô ấy thường giúp tôi làm các việc trong nhà bếp. Betty nói với tôi: “Cô à, cô thật là một người tốt, lúc nào cô cũng cười”.

Tôi nói với cô ấy rằng tôi tu luyện Pháp Luân Công. Tôi đã nói cho cô ấy biết Pháp Luân Công là gì và những người tu luyện Pháp Luân Công đã bị chính quyền Trung Quốc bức hại dã man như thế nào. Tôi cũng nói với cô ấy về vụ tự thiêu ở Quảng trường Thiên An Môn là được dàn dựng. Chính quyền Trung quốc đã sát hại những học viên Pháp Luân Công để mổ cướp nội tạng. Betty chăm chú lắng nghe từng lời tôi nói và hỏi tôi rất nhiều. Cô ấy nói: “Pháp Luân Công thật là tốt, không giống như những gì trên truyền hình tuyên truyền. Thật không có gì ngạc nhiên khi tôi thấy lúc nào trông cô cũng vui vẻ và hạnh phúc. Cô là người duy nhất cười với tôi khi tôi bắt đầu làm việc tại đây. Tôi rất thích nói chuyện với cô”.

Tôi trả lời: “Cô cũng là người tốt. Hãy luôn nhớ rằng Chân – Thiện – Nhẫn là tốt. Cô sẽ có một tương lại tươi sáng nếu cô thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc”.

Betty nói cô ấy là người theo đạo Kito giáo. Tôi nói với cô ấy rẳng tôi không có ý nói rằng cô hãy tu luyện Pháp Luân Công. Đảng Cộng sản Trung Quốc là một tổ chức vô thần, do vậy sẽ không có Thần nào quản bất cứ người nào thuộc về nó. Vậy là cô ấy vui vẻ thoái Đội Thiếu niên mà cô ấy tham gia từ khi còn học tiểu học.

Tôi đã thay đổi chỗ làm từ tháng 5 và được nhận vào một vị trí có mức lương cao hơn. Nhưng tôi đã không nhận công việc đó vì nó quá xa nơi tôi ở. Và bây giờ tôi làm việc bán thời gian. Tôi dành nhiều thời gian hơn để học Pháp, luyện công và tôi cảm thấy thời gian trôi qua thật ý nghĩa.

Tôi cảm thấy bản thân thật may mắn khi được tu luyện trong Đại Pháp và nhận được sự bảo hộ và chăm sóc của Sư phụ trên con đường tu luyện của mình.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/4/16/385184.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/5/4/176723.html

Đăng ngày 10-06-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share