Bài viết của Tân Sinh, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc Đại Lục

[MINH HUỆ 15-5-2019] Không từ ngữ nào có thể diễn tả được sự cảm ân của tôi đối với Đại Pháp và Sư phụ Lý Hồng Chí, Nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp. Sư phụ không chỉ cứu tôi mà còn cải biến tôi từ một người ích kỷ chỉ quan tâm đến lợi ích cá nhân, thành một người thiện lương biết nghĩ cho người khác trước. Cảm tạ Sư phụ vì đã cho con biết được Pháp lý Chân-Thiện-Nhẫn của vũ trụ, là kim chỉ nam cho cuộc sống hàng ngày của con.

Chấn thương suy nhược

Tôi là một nông dân, năm nay 60 tuổi. Vợ tôi bị liệt nửa thân dưới do hậu quả của bệnh bại liệt khi còn nhỏ. Bà ấy cũng bị động kinh và không thể lao động. Vì vậy tôi phải làm việc vất vả để nuôi sống cả nhà và chăm sóc cho vợ.

Một hôm tôi cãi nhau với một người. Tội bị hai người đá vào người tôi và nhảy lên lưng, đánh bất tỉnh.

Đến nửa đêm vẫn chưa thấy tôi về, nên con gái ra ngoài tìm tôi. Cháu tìm thấy tôi và đưa tôi vào bệnh viện. Tôi hôn mê hơn 10 tiếng đồng hồ và tỉnh lại vào sáng hôm sau.

Bác sĩ đã khám cho tôi và phát hiện ra sống lưng của tôi bị gãy. Họ nói tôi sẽ tốn ít nhất 80.000 nhân dân tệ để điều trị, và nhấn mạnh rằng nếu sau này tôi bị liệt thành tàn phế, thì họ sẽ không chịu trách nhiệm.

Cảnh sát bảo người đánh tôi đưa tôi 8.000 nhân dân tệ tiền bồi thường. Nhưng số tiền đó chỉ đủ trả viện phí vài ngày, và tôi không thể gánh nổi chi phí còn lại. Tôi đành về nhà.

Mặc dù lưng dưới của tôi bị tổn thương nghiêm trọng và rất đau đớn, nhưng tôi vẫn phải làm việc và chăm sóc vợ tôi.

Sau một năm, chấn thương của tôi trở nên nặng hơn. Lưng của tôi còng hơn, và tôi bắt đầu sụt cân. Hàng xóm đều nghĩ rằng tôi vậy là xong rồi.

Cuối cùng, tôi không thể làm việc đồng áng hoặc chăn nuôi heo, gà được nữa. Sau đó tôi đi lại khó khăn và thậm chí không thể nhấc nổi cái hốt rác. Tôi không biết mình còn sống được bao lâu.

Tôi là trụ cột trong gia đình. Nếu tôi nằm liệt giường, làm sao con gái nhỏ của tôi có thể chăm sóc cho cả cha và mẹ bị liệt? Và cháu không thể đi làm nếu chăm sóc chúng tôi. Rồi chúng tôi sẽ sống ra sao?

Gặp được đường sống trong cõi chết

Em họ đến làng chúng tôi để dự một đám tang vào ngày 18 tháng 7 năm 2017. Em ấy đã sửng sốt khi trông thấy tôi chỉ còn da bọc xương. Em ấy nói: “Cách duy nhất em có thể giúp anh chuyển biến tình trạng này là khuyên anh luyện Pháp Luân Đại Pháp.”

Trước đây em ấy đã nói với tôi về Pháp Luân Đại Pháp và khuyên tôi niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo!” Nhưng tôi không để tâm nhiều vào điều đó. Em họ của tôi nói rằng nếu tôi muốn tu Pháp Luân Đại Pháp, thì tôi phải cai bỏ rượu. Tôi thích rượu, và trữ nhiều chai rượu để khi nào thèm thì uống. Tôi có thể sống không cần thức ăn, nhưng không thể thiếu rượu.

Khổ nạn gần như đánh gục tôi, và Pháp Luân Đại Pháp có thể là hy vọng cuối cùng nên tôi quyết định sẽ thử tu luyện.

Sau bữa trưa, em họ dạy tôi năm bài công pháp. Lưng sau và chân tôi đau đớn vô cùng khi tôi luyện đả tọa luyện tĩnh công, nhưng tôi không nhúc nhích và ngồi đó trong 45 phút. Khi tôi bảo em họ rằng nó thực sự rất đau, em ấy nói rằng bởi tôi đã chịu đựng nhiều, nên Sư phụ sẽ tịnh hóa cơ thể cho tôi.

Tôi cảm thấy rất dễ chịu sau khi luyện các bài công pháp, và lưng của tôi đã thẳng lại khi tôi bước đi.

Em họ đem đến cho tôi vài cuốn sách của Đại Pháp vào ngày hôm sau, cùng với băng tiếng giảng Pháp của Sư phụ và nhạc luyện công. Mỗi khi có thời gian, tôi luyện công và đọc các bài giảng.

Khi em họ đến thăm tôi vào ba ngày sau, em ấy nhìn thấy tôi đã có thể làm việc trở lại. Tôi bảo em ấy rằng lưng của tôi không còn đau nữa. Em ấy đề nghị tôi ghi nhớ ngày 18 tháng 7 năm 2017 là ngày tôi trở thành học viên Pháp Luân Đại Pháp.

Đề cao tâm tính

Em họ đến thăm tôi thường xuyên. Em ấy luôn muốn biết tôi học Pháp ra sao, nhận thức của tôi về Pháp, và liệu tâm tính của tôi có cải biến hay không. Em ấy học Pháp và luyện công cùng tôi. Dần dần tôi hiểu được ý nghĩa của việc tu luyện chân chính và làm sao để đề cao tâm tính.

Tôi sinh ra trong một gia đình nghèo khó, và tiền bạc trở nên rất quan trọng với tôi. Ví dụ, khi một con gà của tôi chết, tôi tức giận đến mức không ăn không nói trong nhiều ngày. Một con gà có thể bán với giá vài chục nhân dân tệ, nhưng tôi không thể kiểm soát cảm xúc của bản thân khi bị thiệt thòi dù chỉ một chút.

Tôi nhớ một thời gian trước khi bắt đầu tu luyện Đại Pháp khi tôi không thể tìm thấy 1.500 nhân dân tệ mà tôi đã cất giấu. Tôi tức giận đến mức phát bệnh. Tôi bất tỉnh và toàn bộ cơ thể trở nên tê cóng. Khi tỉnh lại, tôi không thể ăn uống trong nhiều ngày. Tất cả hàng xóm của tôi đều kinh hãi và giúp tôi tìm số tiền. Chúng tôi tìm thấy số tiền, bị rách từng mảnh, trong một cái lỗ chuột sinh sống. Mặc dù tiền bị cắn rách, nhưng tôi vẫn rất vui mừng.

Tôi dành nhiều thời gian để dán các mảnh tiền rách lại với nhau. Một người họ hàng nói rằng anh ấy sẽ giúp tôi đổi số tiền này tại ngân hàng. Nhưng anh ấy đem tiền đi và không bao giờ trở lại.

Sau khi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, từ các bài giảng tôi minh bạch rằng mọi việc đều có quan hệ nhân duyên – “không mất, không được”. Nếu tôi mắc nợ thì tôi phải hoàn trả, và người luyện công cần phải tu bỏ các chấp trước của họ.

Đêm khuya ngày 9 tháng 3 năm 2018, nhà tôi bị cháy do chập điện. Căn nhà và máy tính của tôi đều bị thiêu rụi. Tôi tốn hơn 30.000 nhân dân tệ để xây lại nhà mới. Khi tôi kể với em họ về vụ hỏa hoạn và tài sản cá nhân bị cháy trong ngọn lửa, em ấy đã hỏi tôi cảm thấy thế nào.

Tôi bảo em ấy rằng tôi chỉ buồn một chút rồi xong. Tôi không còn chấp trước vào lợi ích cá nhân nữa. Tâm tôi cảm thấy thư thái hơn và tư tưởng của tôi rộng mở hơn.

Nhờ học các bài giảng Pháp và với sự giúp đỡ của em họ, tâm tính của tôi đã cải thiện rất nhiều. Thân thể tôi luôn cảm thấy nhẹ nhàng, tôi không còn căm ghét bất kỳ ai, trách móc hay muốn trả thù nữa. Tâm tôi tràn ngập sự thiện lương.

Thỉnh thoảng khi vợ tôi trách móc tôi, tôi chỉ mỉm cười với bà ấy. Thậm chí tôi còn mỉm cười với người đánh tôi trọng thương khi anh ấy đi ngang qua nhà tôi. Tôi từng ích kỷ, và mọi người coi thường tôi, nhưng kể từ khi bắt đầu tu luyện, tôi đã cải biến từ trong ra ngoài. Kết quả là môi trường xung quanh tôi cũng cải biến theo.

Đại Pháp đã cứu tôi. Tôi có thể làm nông và chăm sóc gia đình như trước, và tôi rất khỏe mạnh và vui vẻ. Mọi người ngạc nhiên trước sự cải biến nhiều của tôi và hỏi tôi đã hồi phục bằng cách nào. Tôi nói với họ đó là vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Sự hồi phục của tôi đã truyền cảm hứng cho bốn chị em gái của tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi mong nhiều người hơn nữa có thể thụ ích từ môn tu luyện như tôi và gia đình tôi.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/5/15/386075.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/5/21/177702.html

Đăng ngày 29-05-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share