Bài viết của Tú Tú

[MINH HUỆ 6-5-2019] Tôi năm nay 53 tuổi và đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được 20 năm. Cha mẹ tôi qua đời khi tôi còn nhỏ, và tôi đã trải qua nhiều khổ đau trong cuộc sống. Vì thế tôi có xu hướng không dám phản kháng hay có ý kiến khác với người khác. Tuy nhiên, tôi biết Pháp Luân Đại Pháp là thực sự ngay chính và không ai có thể ảnh hưởng tới quyết tâm tu luyện của tôi.

Mặc dù chỉ là một học viên bình thường, trong những khó khăn và khổ nạn mà tôi vượt qua, mọi người đã chứng kiến một học viên Pháp Luân Đại Pháp xử lý mọi việc khác với những người bình thường như thế nào. Kết quả là những ai biết tôi đều có thái độ tích cực đối với Pháp Luân Đại Pháp và nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn.

Xem mình là một học viên

Năm tôi 14 tuổi, cha tôi qua đời. Anh trai và chị gái tôi kết hôn, để lại mẹ, tôi và một em trai. Mẹ tôi sau đó cũng mắc bệnh. Là con lớn nhất trong gia đình chưa kết hôn, tôi đã chăm sóc mẹ cho tới khi bà rời xa chúng tôi.

Sau khi mẹ qua đời, anh trai muốn tôi và em trai về thành phố sống cùng anh ấy. Không còn cha mẹ, chúng tôi sống như trẻ mồ côi và cuộc sống không hề dễ dàng. Bất cứ khi nào em trai làm điều gì đó không đúng, tôi lại xin lỗi anh trai và chị dâu, nói đó là lỗi của mình để em trai không bị phạt. Tuy nhiên, chúng tôi không thể sống ở đây mà không đóng góp gì, do đó ban ngày tôi đi làm cho một công ty xây dựng và dọn dẹp cũng như giặt giũ cho gia đình sau giờ làm việc. Buổi tối, tôi thường xuyên làm việc tới khuya.

Anh trai tôi sắp xếp chuyện hôn nhân cho tôi. Tôi không thích người chồng tương lai của mình khi lần đầu tiên chúng tôi gặp mặt. Nhưng nghĩ rằng tôi không thể sống với anh trai và chị dâu cả đời, tôi đã chấp nhận sự sắp đặt này. Cuộc sống hôn nhân chưa bao giờ hạnh phúc. Chồng tôi không bao giờ mang tiền về nhà, và tôi phải mở một cửa hàng quần áo nhỏ đủ để sống. Đột nhiên chồng tôi biến mất khi con trai tôi lên sáu tuổi, và tôi không biết anh đã đi đâu. Mỗi ngày tôi vẫn làm việc ở cửa hàng, nhưng tôi cảm thấy tuyệt vọng và mất mát.

Đang đứng bên bờ vực sụp đổ, tôi được một người bạn giới thiệu về Pháp Luân Đại Pháp. Cô ấy nói: “Bạn hãy thử đi. Pháp Luân Đại Pháp giúp chúng ta trở thành một người rộng lượng, một người tốt hơn.” Tôi nghe theo lời khuyên của cô ấy và bắt đầu tu luyện. Tôi rất hạnh phúc khi được Sư phụ Lý Hồng Chí, Nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp, chỉ cho một con đường mới.

Giang Trạch Dân, cựu lãnh đạo của Đảng Cộng sản, đã bắt đầu bức hại Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 7 năm 1999. Chồng tôi trở về nhà, nhưng đối xử với tôi một cách tệ bạc. Không chỉ tranh cãi với tôi ở nhà và tiêu xài tiền bạc bên ngoài, anh còn ngoại tình với một phụ nữ độc thân. Họ nắm tay nhau ngay trước mặt tôi khi bước vào một nhà hàng và bỏ tôi lại phía sau. Một ngày tôi tuyệt vọng cùng cực. Khi đang suy nghĩ về việc kết liễu sinh mạng của mình, tôi đột nhiên nhớ lại những lời Sư phụ giảng, rằng một học viên không thể tự sát. Do đó tôi đã vứt bỏ ý nghĩ đó.

Có Đại Pháp và Sư phụ trong tâm, tôi dần học được cách đối đãi với những khổ nạn trong gia đình mình. Dù cho nó có khó khăn đến mức độ nào, tôi đều phải nghiêm khắc với bản thân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Tôi không còn ghét chồng mình nữa và thay vào đó, tôi đối xử tốt với anh. Mặc dù anh đã làm tổn thương tôi, hành động của anh thực chất cũng đang làm hại chính bản thân mình. Do đó tôi đã tha thứ cho anh bằng sự bao dung. Bằng cách này, tôi bắt đầu sắp xếp ngôi nhà của chúng tôi và chăm sóc cho anh. Khi tiếp xúc với gia đình anh, tôi cũng tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn và chăm sóc cho mẹ chồng thật tốt. Một số hàng xóm của nhà chúng tôi đã nói rằng cha mẹ chồng tôi thật may mắn khi có một người con dâu như tôi.

Chăm sóc bố chồng

Nhiều điều xảy ra với tôi đều liên quan đến tu luyện của tôi. Ví dụ, trong suốt năm vừa qua, tôi đã mất đi đầu tiên là mẹ chồng và sau đó là chồng tôi.

Cha mẹ chồng tôi có ba người con, gồm chồng tôi, chị gái và em trai anh ấy. Vì sức khỏe của chị gái anh ấy không tốt nên không giúp đỡ được gì nhiều. Do đó thi thoảng tôi phải tạm dừng công việc buôn bán của mình và giúp đỡ. Bố chồng tôi đã nằm liệt giường trong nhiều năm, bị mất kiểm soát ruột và bàng quang. Có lẽ do mệt mỏi phải chăm sóc chồng hết ngày này qua ngày khác mà mẹ chồng tôi đã qua đời vì một cơn đau tim vào tháng 9 năm 2018.

Sau đó tôi phải tự chăm sóc bố chồng. Ông là một người ương ngạnh và những người chúng tôi thuê để chăm sóc ông đều không thể ở lại lâu. Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đóng cửa cửa hàng và chăm sóc ông. Vì ông khó đi tiểu, tôi phải giúp ông việc ấy, lật qua lật lại trên giường. Khi ông bị táo bón, tôi phải dùng găng tay và lấy các thứ ra. Khi ông bị mắc đờm, tôi dùng ống tiêm để lấy đờm ra. Hàm dưới của ông đôi khi cũng bị rơi ra và tôi đã học cách đặt nó lại vị trí. Khi tôi bón cho ông từng thìa thức ăn, từng thìa nước uống, bố chồng tôi đã rất xúc động và gọi tôi là con gái.

Thi thoảng bố chồng nắm tay tôi và chân thành cảm ơn tôi. Tôi nói: “Bố à, bố không cần cảm ơn con. Xin bố hãy cảm tạ Sư phụ Lý Hồng Chí vì Pháp Luân Đại Pháp đã dạy con trở thành một người tốt và biết quan tâm đến người khác. Nếu không, con không thể làm những việc này dù cho bố có trả cho con 10.000 nhân dân tệ một tháng.” Chị gái chồng tôi cũng rất biết ơn tôi: “Nếu không có em chăm sóc bố tốt như vậy, bố có lẽ đã không thể sống lâu như thế này.” Một lần nữa, mọi người đã ca ngợi Pháp Luân Đại Pháp qua những hành động của tôi.

Chồng tôi cũng cảm động. Có lần anh đã nói trước mặt hàng xóm của chúng tôi: “Vợ tôi đối xử với bố còn tốt hơn tôi. Cô ấy là tốt nhất!” Sau đó anh giơ ngón tay cái, ra hiệu khen ngợi.

Tôi may mắn khi trở thành một học viên Pháp Luân Đại Pháp, nhưng tôi nghiêm khắc với bản thân mình. Mặc dù tôi bận rộn với rất nhiều thứ, nhưng trong suốt 20 năm qua, nhờ tu luyện mà sức khỏe của tôi luôn tốt.

Chồng tôi đột ngột qua đời

Bị ảnh hưởng bởi xã hội hiện đại, chồng tôi có nhiều thói quen xấu như hút thuốc, uống rượu, chơi mạt chược và ngoại tình. Anh không chăm sóc cha mẹ và tôi. Mặc dù lòng tốt của tôi khiến anh cảm động, tuy nhiên anh vẫn không nghe theo lời khuyên của tôi rằng cần chăm sóc cha mẹ.

Bạn gái của chồng tôi giới thiệu anh tới một doanh nghiệp bán lẻ rượu. Kết quả là anh thường xuyên uống rượu với bạn bè ở đây và chơi mạt chược cùng họ. Một ngày tháng 11 năm 2008, sau khi uống rượu cùng sáu người khác trong cửa hàng, anh cảm thấy không ổn và được đưa tới phòng cấp cứu. Khi tôi đến nơi, anh vừa mới hôn mê và xét nghiệm cho thấy anh bị xuất huyết não 10mm. Anh phải thở bằng bình ôxi, nhưng không thấy dấu hiệu sống nào. Lúc 10 giờ tối, bác sĩ phẫu thuật trưởng thông báo rằng anh đã qua đời.

Mặc dù anh đối xử với tôi tệ bạc, nhưng tôi vẫn vô cùng đau buồn trước cái chết của anh. Một ngày sau lễ tang, tôi nhận được một tờ giấy ghi chép từ một người trong đó viết anh đã mượn 15.000 nhân dân tệ từ chồng của tôi. Con trai tôi gọi điện cho người ấy, nhưng anh không thừa nhận. Chúng tôi phải mất một khoảng thời gian dài để lấy lại số tiền này. Chồng tôi cũng cho những người khác mượn tiền nhưng chúng tôi không thể lấy lại được tất cả vì không có giấy tờ nào ghi lại.

Sự ra đi đột ngột của chồng đặt tôi vào thế tuyệt vọng. Con trai tôi vẫn còn trẻ và bố chồng lại cần tôi giúp đỡ. Và bây giờ không còn ai ở bên để giúp đỡ hay bàn bạc mọi việc với tôi. Tôi ngã gục tại nơi hỏa táng và gần như bất tỉnh. Con trai tôi khóc to gọi tên tôi và nói con sẽ giúp tôi nhiều nhất có thể. Chị chồng tôi cũng nói: “Em đã quên em là ai rồi sao? Chị nghĩ em có đức tin của mình và Sư phụ của em đang chăm sóc cho em…”

Những lời của chị đã thức tỉnh tôi. Đúng rồi, tôi có Đại Pháp và Sư phụ. Tôi không thể cho phép mình chìm trong đau buồn và quên nhiệm vụ của tôi là một người mẹ và một người con dâu. Do đó tôi đã lau nước mắt và bước tiếp.

Không đòi hỏi

Bác sĩ nói rằng chất lỏng mà chồng tôi nôn ra trước khi chết chứa rất nhiều cồn. Ông hỏi tôi có nên lưu lại để yêu cầu nghĩa vụ pháp lý. Em trai tôi và họ hàng cũng cho rằng chúng tôi có thể khởi kiện những người đã uống rượu cùng chồng tôi cũng như cửa hàng rượu kia. Thực tế, đã có hai trường hợp tương tự ở địa phương tôi, gia đình của nạn nhân đều nhận được một khoản tiền bồi thường lớn. Tôi trả lời không do dự: “Anh ấy đã mất rồi. Có gì cần khởi kiện nữa chứ?”

Lúc đó, con trai tôi đang dự định kết hôn và cần một ngôi nhà. Tôi cũng cần tiền. Nhưng tôi không tranh giành tiền theo cách như thế. Tôi nói với con trai: “Chúng ta phải sống đường đường chính chính. Ngay cả khi họ trả cho chúng ta 800.000 đến 1.000.000 nhân dân tệ thì liệu nó có thể kéo dài đến hết cuộc đời của chúng ta? Hơn nữa, nếu họ trả cho chúng ta nhiều tiền như thế, họ sẽ sống sao?” Con trai tôi đồng ý và họ hàng người thân cũng thế. Em trai đã nói với tôi cùng sự kính trọng: “Điều chị làm thật tuyệt vời và điều chị tin tưởng thật ngay chính.”

Ban đầu, nhiều người trong đại gia đình chúng tôi phản đối tôi tu luyện. Nhưng bây giờ họ đã thay đổi thái độ và quay sang ủng hộ tôi.

Một ngày, tôi đến cửa hàng rượu đó và nói chuyện với chủ cửa hàng về cái chết của chồng tôi. Sau khi nghe xong câu chuyện của tôi và đức tin của tôi đối với Pháp Luân Đại Pháp, người chủ cửa hàng đã cảm động sâu sắc. Sức khỏe của bố chồng tôi cũng cải thiện khi mỗi ngày ông đều niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo.”

Một lần, một người bạn nói với tôi rằng cô đã nghe thấy mọi người nói chuyện về tôi. Một người nói: “Cô ấy thực sự là một người tốt. Chồng cô ấy đã chết như vậy mà cô không đòi bất kỳ khoản bồi thường nào.” “Vâng, tôi cũng nghe việc đó. Chồng cô ấy đối xử với cô ấy rất tệ bạc và buổi tối hiếm khi về nhà. Cô ấy không chỉ tha thứ cho chồng mà còn chăm sóc bố chồng đang nằm liệt giường rất tốt.”

Tôi đã bật khóc khi nghe điều đó. Tôi là một người bình thường. Chính Pháp Luân Đại Pháp đã cho tôi sức mạnh và lòng từ bi, không chỉ xua tan đau buồn của tôi mà còn chỉ cho tôi con đường ngay chính.

(Bài chia sẻ gửi nhân dịp Kỷ niệm ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới 2019 trên website Minh Huệ)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/5/6/385983.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/5/7/176756.html

Đăng ngày 23-05-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share