Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 08-5-2019] Để nghênh đón Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới lần thứ 20 đang đến gần, tôi xin phép được chia sẻ những câu chuyện kỳ diệu của việc minh bạch chân tướng đắc phúc báo của dân chúng và hành trình tu luyện Pháp Luân Đại Pháp của mình.

Cảnh sát: Tôi nhất định phải bái anh ba cái

Khi đang đi bộ về nhà, tôi thấy một người đàn ông ở phía đối diện đang đi đến gần mình. Tôi tiếp cận anh ấy và tặng anh ấy một tờ tài liệu chân tướng Pháp Luân Đại Pháp. Anh ấy nhìn tờ tài liệu và nói: “Ô kìa! Tôi biết chị! Và tôi nhất định phải bái chị ba cái.” Tôi nhanh chóng ngăn anh ấy lại khi anh ấy đang khom người.

Sau đó tôi hỏi anh ấy vì sao lại làm vậy, anh ấy nói rằng anh ấy là một cảnh sát và đã từng đến lục soát nhà tôi vì tôi tu luyện. “Khi tôi lục soát nhà chị, tôi đã lén lấy một cuốn sách nhỏ Pháp Luân Đại Pháp và đem về và đưa cho mẹ tôi xem. Mẹ tôi bị bệnh đã nhiều năm và bán thân bất toại. Sau khi đọc tài liệu đó, mẹ tôi cảm thấy rất thoải mái. Bà liền đọc nó mỗi ngày. Sau đó bà có thể cử động chân và đi bộ. Bà cứ tiếp tục đọc và trong vòng chưa đầy sáu tháng thì bệnh liệt nửa người cơ bản đã hồi phục. Mẹ tôi cũng không cần đeo kính để nhìn các thứ nữa. Khi bà khỏe hơn, bà có thể nấu ăn và thu dọn nhà cửa. Cuốn sách nhỏ Pháp Luân Đại Pháp này có uy lực thần kỳ! Mẹ căn dặn tôi rằng nếu gặp chị lần nữa thì nhất định phải cảm tạ chị và Pháp Luân Công đúng mực. Thật không thể tưởng tượng được là hôm nay tôi lại gặp chị ở đây. Chúng tôi rất biết ơn Sư phụ Lý Hồng Chí!”

Lúc này người cảnh sát nước mắt đầm đìa, thổn thức khóc không thành tiếng, và không ngừng nói lời cảm tạ Pháp Luân Đại Pháp.

Cảnh sát: Hãy cho chúng tôi hai quyển!

Một hôm khi tôi đang giảng chân tướng về cuộc bức hại Pháp Luân Công và phát lịch để bàn bên ngoài một bệnh viện, thì có ai đó la lên: “Cảnh sát đến kìa!”. Nhìn thấy cảnh sát tiến về phía mình, tôi toan chạy đi, thì lại nghe một trong số các viên cảnh sát đó nói: “Đừng chạy. Hãy cho chúng tôi hai quyển!” Tôi nhận ra rằng anh ấy có lẽ đã liễu giải chân tướng về cuộc bức hại. Tôi đưa cho họ hai quyển lịch bàn còn lại và hỏi xem họ có từng gia nhập các tổ chức Đảng, Đoàn, Đội hay không. Họ bảo tôi họ đều từng gia nhập các tổ chức đó và nhờ tôi giúp họ làm tam thoái.

Khi những người đứng xung quanh thấy các cảnh sát thân thiện như vậy, họ cũng muốn lấy tài liệu Pháp Luân Đại Pháp và thoái đảng. Tôi không có đủ tài liệu nhưng đã giúp họ thoái xuất khỏi Đảng và các tổ chức liên đới của nó.

Hành động vô tư và sự hồi phục thần kỳ cho thấy sự vĩ đại của Đại Pháp

Một học viên lớn tuổi vượt quan nghiệp bệnh và rơi vào trạng thái hôn mê. Chúng tôi nhanh chóng đưa bà đến bệnh viện. Cuối cùng khi bác sĩ đến, bà đã bị giãn đồng tử. Y tá đã tháo các thiết bị y tế và bác sĩ bảo chúng tôi hãy chuẩn bị hậu sự.

Con gái của người học viên đó cũng tu luyện Đại Pháp, đã yêu cầu bệnh viện để mẹ mình ở đó thêm vài ngày để quan sát. Tôi ở lại với bà ấy sau khi con gái về nhà nghỉ ngơi. Tôi cầu xin Sư phụ giúp gia trì chính niệm của bà và nói vào tai bà “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Tôi tiếp tục niệm và cảm thấy rằng thân thể như không tồn tại nữa. Tôi không ngừng niệm như vậy cả ngày lẫn đêm trong vòng một tuần.

Bác sĩ và giám đốc bệnh viện đến để kiểm tra tình trạng của học viên đó vào những ngày đầu và nghe nhịp tim của bà. Sau đó họ ngừng tới và hỏi han về tình huống bà. Một đêm tôi cảm thấy tay bà co giật và đã gọi y tá. Bác sĩ đến và phát hiện nhịp tim của bà. Ông ấy nói: “Bà ấy còn sống”. Vào buổi sáng khi bác sĩ và giám đốc bệnh viện đến, bà ấy đã mở mắt. Giám đốc nhận xét: “Bà ấy thật sự đã hồi phục. Cô đúng là một người con gái tuyệt vời.” Tôi giải thích rằng tôi không phải con gái của bà và họ đều ngạc nhiên. Tôi nói rằng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và gặp con gái bà ấy trong trại lao động cưỡng bức.

Vị giám đốc đó nắm chặt tay tôi và nói: “Cô thật cừ! Tôi thật sự khâm phục cô.” Không ai trong hoàn cảnh đó, kể cả bệnh nhân khác và gia đình của họ, có thể tin rằng một người không phải là thân nhân mà lại có thể chăm sóc cho một bệnh nhân giai đoạn cuối tận tình như thế. “Cô ấy thật phi thường! Lời nói của cô đã làm một người sắp chết sống lại!”.

Người giám đốc đó đã giảm 50% chi phí y tế và nói: “Cô có thể nói với hơn 300 nhân viên trong bệnh viện này về Pháp Luân Đại Pháp và dùng bất kỳ thiết bị nào cô muốn ở trong bệnh viện.” Ông ấy đã sắp xếp một phòng với máy tính, máy in và máy chép đĩa CD để tôi có thể in tài liệu Pháp Luân Đại Pháp và đĩa CD trong bệnh viện.

Ông nói: “Nếu cô cho phép, tôi sẽ gọi cho đài truyền hình và nhờ phóng viên quảng bá Pháp Luân Đại Pháp, nói rằng Đại sư Lý Hồng Chí đã dạy dỗ đồ đệ thật tốt.”

Một học viên và tôi giúp từng nhân viên của bệnh viện thoái Đảng. Một người hỏi tôi rằng gia đình học viên đã trả tôi bao nhiêu để làm những điều đó cho bà ấy. Tôi nói rằng mình chỉ giúp đỡ đồng tu chứ không nhận tiền. Gia đình bệnh nhân khác háo hức đưa tôi tiền để chăm sóc cho người thân của họ. Tôi nói với họ rằng tôi không muốn tiền của họ: “Mọi người hãy đem những tài liệu chân tướng Pháp Luân Đại Pháp về nhà cho người thân của mình đọc, hãy kể cho họ nghe về câu chuyện này và bảo họ chân thành niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo’. Họ sẽ được thụ ích to lớn.”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/5/8/385976.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/5/9/176849.html

Đăng ngày 15-05-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share