Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 10-4-2019] Tôi sinh ra ở một ngôi làng vùng núi xa xôi phía tây nam Trung Quốc. Năm nay tôi 75 tuổi. Tôi lớn lên trong nghèo khổ cùng cực. Cha tôi vất vả lâu ngày sinh bệnh qua đời khi tôi mới được bảy tuổi. Gánh nặng chăm sóc anh trai tôi và tôi đặt lên vai người mẹ ốm yếu của chúng tôi. Tôi chỉ học hai năm tiểu học và liên tục bị đói trong suốt thời thơ ấu.

Cách mà tôi biết đến Pháp Luân Đại Pháp

Để có đồ ăn, tôi đã gia nhập quân đội khi 17 tuổi. Lúc rời quân ngũ, sức khoẻ của tôi đã suy giảm nghiêm trọng. Năm 1988, tôi bắt đầu tập luyện nhiều loại khí công khác nhau và thiên mục của tôi khai mở.

Thông qua thiên mục, tôi có thể nhìn thấy những gì gây ra bệnh cho người khác và tôi bắt đầu chữa trị cho họ. Kết quả tôi khá nổi tiếng trong vùng, nhưng càng chữa khỏi cho nhiều người, bệnh tình của tôi càng trở nên tồi tệ hơn.

Một hôm, một người bạn đến gặp tôi. Anh nói: “Chị dâu tôi bảo có một vị khí công sư đang truyền Pháp. Anh có thể nhìn thấy ông ấy bằng thiên mục của mình không?” Tôi nói với người bạn đó rằng vị Sư phụ này rất cao, tôi không thể nhìn thấy ông ấy. Bạn tôi vui mừng nói: “Đây là vị thầy ở cao tầng mà chúng ta đang tìm kiếm.” Chị dâu của anh ấy đã mua vé giúp chúng tôi, và chúng tôi đã tham dự khoá giảng cuối cùng mà Sư phụ Lý Hồng Chí (Nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) tổ chức ở Quảng Châu vào tháng 12 năm 1994.

Bệnh của tôi biến mất

Lớp học được tổ chức tại Nhà thi đấu Quảng Châu với sự tham gia của khoảng 5.000 người. Một vài người đi hơn 8.000 dặm (gần 13.000km), từ Hắc Long Giang và Tân Cương. Nhà thi đấu không thể chứa được tất cả mọi người, và nhiều người xếp hàng dọc các sảnh hoặc đứng bên ngoài. Năm người chúng tôi ngồi gần sân khấu, cách Sư phụ chỉ khoảng năm hàng ghế. Để trang trải cho chuyến đi, tôi đã vay 1.000 nhân dân tệ từ người bạn của tôi là Tiểu Lý, anh ấy cũng tham gia lớp học cùng chúng tôi. Tôi chỉ có thể đủ tiền để ăn mì ăn liền trong suốt chín ngày chúng tôi ở đó.

Trong chín ngày đó, Sư phụ Lý Hồng Chí đã tịnh hoá thân thể cho tôi, điều chỉnh thiên mục và loại bỏ tất cả các bệnh mãn tính của tôi, bao gồm bệnh viêm dạ dày, thấp khớp và dị ứng da.

Trước đây trong khi cố gắng để bắt giữ một tên trộm, trưởng phòng bảo vệ của chúng tôi đã bị gãy xương đòn. Đến cuối khoá học, xương đòn của anh đã trở về bình thường. Bạn tôi Tiểu Lý vốn bị khó thở từ khi còn nhỏ, đã có thể thở bình thường vào cuối khoá học. Quá vui mừng, chúng tôi cảm tạ Sư phụ từ tận đáy lòng và hân hoan trước may mắn được biết đến Pháp Luân Đại Pháp.

Từ Quảng Châu trở về, cả thân và tâm tôi đều phát sinh bến hoá to lớn, nước da của tôi khoẻ mạnh và tôi đi lại dễ dàng. Sư phụ tiếp tục khích lệ tôi, và thậm chí còn cho phép tôi được nhìn qua thế giới Pháp Luân ba lần khi ngồi đả toạ. Trải nghiệm đó thật tuyệt vời.

Ấn tượng trước những thay đổi tích cực của tôi, người thân, bạn bè và người quen của tôi cũng bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Con trai bị thiểu năng trí tuệ của tôi trở nên thông minh

Do một loạt vết thương ở đầu, con trai tôi bị thiểu năng trí tuệ. Lúc sinh cháu gặp rất nhiều khó khăn, vì vậy bác sĩ đã đỡ cháu ra bằng cách sử dụng một cái kẹp và phương pháp đó khiến não của cháu bị tổn thương. Khi được ba tuổi, cháu bị ngã khỏi giường và bị thương nặng ở đầu. Lúc lên năm, cháu mắc bệnh viêm màng não, khiến não của cháu bị tổn thương hơn nữa. Đến năm bảy tuổi, điểm số của cháu ở trường thật ảm đạm. Trạng thái bất lực về tinh thần của cháu khiến hai vợ chồng tôi lo lắng không yên.

Con trai tôi bắt đầu đọc Chuyển Pháp Luân lần đầu tiên khi cháu 15 tuổi. Sáng hôm đó, sau khi đọc xong cuốn Chuyển Pháp Luân, cháu tỉnh dậy và reo lên: “Mẹ ơi, con đã dành cả đêm lang thang trong một toà lâu đài cổ!” Kể từ đó, Sư phụ đã ban cho cháu trí tuệ. Cháu không còn phải trải qua những tháng ngày ngây dại nữa, đôi mắt ánh lên sự thông minh phi thường.

Con trai tôi hiện đang theo học hai trường đại học và là một ca sĩ, hoạ sĩ và nhà thiết kế tài giỏi. Thành tích học tập của cháu rất xuất sắc và cháu thậm chí còn giành được huy chương vàng trong cuộc thi khu vực Châu Á – Thái Bình Dương.

Vợ tôi có năng lực hát và vẽ

Trong khi tôi vắng nhà để tham dự lớp học của Sư phụ tại Quảng Châu, Sư phụ đã loại bỏ nghiệp lực cho vợ tôi. Vợ tôi chưa từng đọc Chuyển Pháp Luân và chỉ nghe tôi kể một chút về việc loại bỏ các chấp trước. Bà ấy đã trải qua sáu ngày [nằm bẹp] trên giường với một cơn sốt cao. Sau đó, bệnh hen suyễn, viêm họng, thấp khớp và suy nhược thần kinh cũng như nhiều bệnh khác của bà ấy hoàn toàn biến mất.

Một đêm nọ, vợ tôi mơ thấy bà được lên thiên đường và xin Sư phụ ban cho bà khả năng hát các bài hát Pháp Luân Đại Pháp. Sư phụ đã giúp bà thực hiện tâm nguyện và từ đó trở đi, vợ tôi có thể hát những bài hát hay và cảm động nhất.

Vợ tôi chưa bao giờ học vẽ, nhưng nhờ Sư phụ ban cho bản sự, bà đã trở thành một hoạ sĩ tài giỏi. Tranh của bà đã nhiều lần được đăng lên Minh Huệ.

Cơ thể già nua của tôi trở nên trẻ trung

Trong một đợt kiểm tra y tế gần đây, một bác sĩ đã xem điện tâm đồ của tôi và hào hứng nói với các đồng nghiệp của mình: “Nhìn này! Ông lão 75 tuổi có trái tim của một người 20 tuổi!”

[Có một giai đoạn] tôi liên tục nghe thấy một tiếng chuông nhỏ. Sau đó, một lượng lớn ráy tai đã được đẩy ra ngoài. Kể từ đó, tiếng chuông biến mất và tôi có thể nghe rõ hơn trước đây.

Gần đây, tóc mới bắt đầu mọc trên cái đầu hói của tôi. Bạn bè tôi nói rằng tôi giống như ở tuổi 50 vậy. Mặc dù chỉ ngủ ba hoặc bốn giờ mỗi ngày, nhưng tôi có sức chịu đựng của một thanh niên.

Trong những năm qua, gia đình tôi đã có rất nhiều trải nghiệm kỳ diệu đến nỗi chúng tôi không biết dùng ngôn từ nào để có thể diễn tả hết lòng biết ơn đối với sự từ bi cứu độ của Sư phụ.

Con xin cảm tạ Sư tôn! Hợp thập!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/4/10/384945.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/4/21/176565.html

Đăng ngày 07-05-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share