Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Bắc Kinh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 27-02-2019] Tôi là một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp trẻ tuổi bắt đầu tu luyện năm 2014.

Bố tôi không tu luyện Đại Pháp, nhưng ông tốt bụng. Tuy nhiên, ông nóng tính và luôn là người quyết định mọi việc. Mọi người trong gia đình tôi đều sợ ông. Tôi nhút nhát từ nhỏ, nói năng không hoạt bát và chậm chạp khi làm các công việc. Bố tôi thường mắng tôi, nhưng chẳng có ích gì. Ngay cả khi tôi làm được một việc tốt nào đó, tôi cũng không hy vọng có được lời khen của bố mẹ và nghĩ rằng họ không thích tôi.

Khi học đại học, tôi đã phải nhập viện sau khi được chẩn đoán bị loét dạ dày cấp tính. Sức khỏe của tôi giảm sút, và tôi bị suy nhược thần kinh. Sau đó tôi bị trầm cảm và uống thuốc trong khoảng 3 hoặc 4 năm. Nếu tôi tình cờ nghe được ai đó nói không tốt về tôi, tôi sẽ trở nên lo lắng, bị đau đầu và mất ngủ. Uống thuốc không phải lúc nào cũng giúp ích được.

Bước ngoặt

Với sự giúp đỡ của gia đình và bạn bè, tôi quyết định tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 2014. Và dưới sự chỉ dẫn của Sư phụ Lý Hồng Chí, nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã có một bước ngoặt trong cuộc đời mình.

Tôi phục hồi sức khỏe ngay sau khi tôi bắt đầu tu luyện. Tôi cũng lấy lại sự tự tin và không còn bị trầm cảm nữa.

Tôi trách anh trai mình đã không nói với tôi hay bố của chúng tôi về Pháp Luân Đại Pháp trước đó.

Anh ấy nói: “Anh đã đưa cho em cuốn Chuyển Pháp Luân. Em đọc được vài trang rồi dừng. Anh cũng đã nói chuyện với bố vài lần. Bố xem một bài giảng trong video các bài giảng của Sư phụ, viết ra một số câu hỏi về tu luyện rồi tắt video trước khi nó kết thúc. Bố yêu cầu anh trả lời tất cả các câu hỏi mà ông đã viết ra. Anh xin lỗi là anh đã không thể giúp bố được nhiều hơn.”

Giảng chân tướng cho bố tôi

Chúng tôi đón Tết Nguyên đán tại nhà anh trai tôi. Tôi đã bắt đầu học nhiều các bài giảng của Sư phụ và đề cao đáng kể trong tu luyện của mình.

Sau bữa trưa, tôi dành thời gian cùng bố và quyết định giảng chân tướng cho ông thông qua những trải nghiệm của tôi trong tu luyện. Tôi bình tĩnh và nhớ lại lời giảng của Sư phụ:

“Tôi thường nói, cái tâm chư vị thật sự vì tốt cho người khác, không có chút nào tâm vị tư, thì lời chư vị nói ra có thể khiến người ta rơi lệ.” (Giảng Pháp ngày Pháp Luân Đại Pháp thế giới 2014)

Tôi nhắc bố nhớ lại những bệnh tật đã đeo bám tôi trong 10 năm qua, những khó khăn tôi gặp phải và nhiều lần tôi đi khám bác sỹ. Tôi nói với ông cuộc sống của tôi đã thay đổi như thế nào sau khi sức khỏe của tôi phục hồi nhờ tu luyện Đại Pháp.

Tôi nói: “Pháp Luân Đại Pháp thực sự rất tốt. Con sẽ tiếp tục tu luyện môn này bởi vì con không thể tìm thấy lý do nào để không tiếp tục. Con hy vọng rằng bố sẽ không phản đối hoặc ngăn cản con tu luyện.”

Bố im lặng lắng nghe tôi nói. Tôi cảm thấy Sư phụ đang gia trì cho tôi. Bố tôi trông rất nghiêm túc và nói rằng ông không phản đối tôi tu luyện Đại Pháp.

Tôi thực sự hài lòng thấy rằng bố tôi không phản đối, cũng không chửi mắng tôi. Ông thì thầm: “Có nhiều những điều giả dối và tồi tệ ở xung quanh.”

Tôi kinh ngạc và nói với bố rằng điều này không đúng trong trường hợp của Pháp Luân Đại Pháp. Nhưng ông không đáp lời.

Nhớ lại ngày hôm đó, tôi nhận ra rằng tôi đáng lẽ phải phát chính niệm để giải thể các nhân tố tà ác đằng sau ông ấy. Thay vào đó, tôi đã hành động một cách sốt sắng. Tôi trở nên giận dữ và bực bội sau khi ông thì thầm với tôi.

Nói chuyện với bố tôi lần thứ hai

Tôi bị bắt vì đức tin của mình ngay sau khi tôi trở lại làm việc. Kết quả là tôi bị mất việc, và vì lo sợ những điều bố tôi có thể nói, tôi tới ở nhà anh trai tôi khi tôi được thả thay vì về nhà.

Trải qua bức hại, tôi đã trở nên oán hận và tranh đấu. Khi một số học viên địa phương thấy tình trạng tu luyện tồi tệ của tôi và biết được thái độ của bố tôi, hai học viên đã quyết định cùng tôi về nhà giảng chân tướng cho bố tôi.

Tôi trở nên căng thẳng khi nghĩ đến việc gặp bố tôi. Tôi nhớ ông đã chỉ trích tôi như thế nào khi tôi còn là một đứa trẻ. Tâm tôi tràn ngập oán hận, nhưng tôi tự nhắc nhở mình là một học viên, tôi không nên như vậy, và tôi cố gắng kiểm soát cảm xúc của mình.

Hai học viên đã nói chuyện với bố tôi một cách kiên nhẫn về vẻ đẹp của Đại Pháp và về cuộc bức hại. Sau khi nghe họ nói, bố tôi đã thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và thừa nhận rằng Pháp Luân Đại Pháp thực sự tốt.

Tôi nhận ra rằng tôi trở nên căng thẳng khi tôi ở cùng bố và rằng tôi đã nuôi dưỡng tâm oán hận đối với ông. Tôi cố gắng hết sức để loại bỏ những cảm xúc này, nhưng tôi vẫn cảm thấy có ngăn cách giữa chúng tôi. Bên ngoài tôi tỏ vẻ hòa ái nhưng trong tâm thì không. Bố tôi hẳn là cảm nhận được điều này.

Nhận thức mới

Chẳng bao lâu tôi có được một việc làm ở một công ty nhỏ. Tôi cảm thấy rằng công việc này kém uy tín hơn so với công việc ở tập đoàn lớn mà tôi đã từng làm việc trước đây, và tôi không vui với khối lượng công việc lớn và mức lương thấp. Do đó tôi cáu kỉnh và nói năng hung hăng với các đồng nghiệp. Tôi hướng nội tìm nguyên nhân cho sự bất mãn của mình, nhưng tôi không thể buông bỏ được những chấp trước căn bản đằng sau tình trạng không hài lòng của mình.

Kết quả là tôi bị báo cảnh sát và mất việc lần nữa. Tôi lại đến nhà anh trai tôi, đầy oán hận và phàn nàn. Thỉnh thoảng tôi cãi cọ với anh và vợ anh. Tôi học Pháp, nhưng trạng thái tu luyện của tôi không được cải thiện. Chị dâu tôi bảo tôi nói chuyện với một học viên tu luyện tinh tấn và điều này có thể giúp được cho tôi.

Tôi đã khóc khi nói chuyện với học viên này bởi vì tôi cảm thấy tôi bị đối xử bất công. Cô ấy mắng tôi, khiến tôi cảm thấy còn tồi tệ hơn. Tôi nói với cô ấy: “Chị dâu tôi nói cô rất tốt. Tôi nghĩ cô sẽ an ủi tôi, nhưng cô đã không làm vậy. Cô không từ bi.”

“Tôi không mắng bạn” – cô ấy đáp – “Tôi đang nói với con quỷ kiểm soát bạn. Con quỷ này cảm thấy oán thán. Bạn là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, một trong những người may mắn nhất trong vũ trụ. Tại sao bạn lai than thở? Đó không phải là bạn đang cảm thấy bất công. Chính cái thứ kia nó cảm thấy như vậy. Nó là một sinh mệnh sống. Chúng ta tốt hơn là phát chính niệm để thanh trừ nó và không cho phép nó can nhiễu đến bạn thêm nữa.”

Khi tôi đang phát chính niệm, tôi nhìn thấy một con quái vật xấu xí như con bò với thân hình vặn vẹo đầy oán hận và đau buồn. Nó bất đắc dĩ rời khỏi tôi. Nhưng tôi vẫn không cảm thấy thực sự từ bi sau đó.

Tôi phát chính niệm để thanh trừ tâm oán hận và tâm tranh đấu của mình, nhưng vẫn không có kết quả tốt. Thông qua việc học Pháp, tôi nhận ra rằng phát chính niệm thôi là chưa đủ – tôi phải tu luyện bản thân một cách vững chắc.

Thay đổi một cách căn bản

Tôi đưa bạn trai, cũng là một học viên, về nhà gặp bố tôi sau khi tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được 3 năm. Thay vì cảm thấy vui vẻ, tôi lại lo ngại rằng tôi sẽ không thể nói chuyện tốt với bố tôi. Tâm oán hận và tranh đấu giống như một bức tường ngăn cách chúng tôi. Tôi muốn phá vỡ bức tường này.

Tôi đã thanh toán cho căn hộ của bố mẹ tôi. Bố tôi đã rất vui và khen ngợi tôi trước bạn bè và những người bạn cũ của ông. Nhưng chúng tôi vẫn không thực sự gắn kết. Khi tôi nhận ra điều này, tôi biết rằng tôi phải thay đổi thái độ của mình một cách căn bản.

Sau khi tôi kết hôn, chồng tôi thường nhắc nhở tôi rằng tôi nên tôn trọng bố mẹ mình và đối xử tốt với mọi người. Tuy nhiên, tôi thường tranh cãi với bố mẹ mình và mẹ chồng. Chồng tôi nói với tôi rằng tôi đã không ghi nhớ trong tâm nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn của Pháp Luân Đại Pháp.

Cải thiện trạng thái tu luyện của tôi

Do thái độ tồi tệ của mình, tôi đã trải qua những khó khăn với mẹ chồng. Kết quả là, tôi quyết định rằng mình cần phải đề cao. Ít nhất tôi cũng nên khoan dung và ân cần, ngay cả khi tôi không thể tử tế. Tôi nhận ra rằng mình cũng không nên tranh cãi với bố tôi, bất kể ông nói gì. Tôi cũng cần buông bỏ tâm oán hận với những người khác.

Do cuộc bức hại, anh trai tôi bị giam giữ trong một trại lao động cưỡng bức, và tôi đã mất việc hai lần. Cảnh sát địa phương thường sách nhiễu bố tôi, khiến ông bực bội. Tuy nhiên, cùng với thời gian, bố tôi đã chấp nhận và cam chịu hoàn cảnh. Ông chịu đựng áp lực của cuộc bức hại trong im lặng nhưng ôm giữ nhiều hiểu lầm về Đại Pháp. Ông sống một mình và phải làm rất nhiều công việc đồng áng mặc dù sức khỏe không tốt. Cuộc sống không dễ dàng đối với ông.

Tôi nói với chồng mình: “Bây giờ em có thể xử lý tình huống này với bố. Em có thể thấy vấn đề từ quan điểm của ông và hiểu những khó khăn của ông. Em nên cố gắng làm cho ông vui.”

Chồng tôi, tôi và con trai của chúng tôi đã đến thăm bố tôi và ở lại 1 tuần. Tôi cảm thấy dễ chịu với ông và không còn căng thẳng nữa. Tôi làm mọi việc cho ông và không nghĩ tới bản thân mình. Điều này khiến ông thấy thực sự hạnh phúc, và cảm giác tồi tệ giữa chúng tôi đã biến mất.

Trước đây, tôi đã không vượt qua khảo nghiệm hết lần này đến lần khác khi đối diện với bố tôi. Nhưng với sự đề cao trong tu luyện, tôi đã buông bỏ được tâm oán hận và tranh đấu. Giờ đây, tôi đang nỗ lực để đạt tới trạng thái vô ngã.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/2/27/383049.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/4/16/176515.html

Đăng ngày 07-05-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share