[MINH HUỆ 09-03-2019] Tôi là một sinh viên đại học năm thứ tư đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ khi học tiểu học. Trong những năm tu luyện này, thay đổi lớn nhất mà tôi có được là không còn coi việc học Pháp và luyện công như một gánh nặng nữa mà yêu cầu bản thân học Pháp và luyện công hàng ngày. Điều này có vẻ không phải là một vấn đề với các học viên khác, nhưng với tôi nó thật khó khăn.

Tôi đã không trân quý cơ hội của mình

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp một cách tự nhiên vì mẹ tôi là một học viên. Tôi là con một trong gia đình và không phải trải qua nhiều khó khăn khi lớn lên. Tôi thực sự không biết tại sao tôi tu luyện Đại Pháp, cũng không cảm thấy may mắn vì điều đó. Sau này, tôi đã học được rằng là những học viên Đại Pháp, chúng ta không chỉ tu luyện bản thân mà chúng ta cũng cần thức tỉnh chúng sinh trong quá trình này. “Gánh nặng” này đã trở nên quá nặng nề với tôi. Tôi không hiểu lý do tại sao mọi người có thể tiến vào vũ trụ mới chỉ bằng cách biết rằng Đại Pháp là tốt hoặc thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó.

Do đó, trong thời gian học tiểu học tới trung học, tôi né tránh việc luyện công hoặc đọc Chuyển Pháp Luân. Tôi cũng không học hết các bài giảng khác của Sư phụ Lý (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp). Mặc dù cảm thấy có lỗi về việc đó, tôi chỉ cố gắng học thuộc các phần trong Hồng Ngâm II mà tôi có thể nhớ được. Bất cứ khi nào tôi nhẩm câu sau trong bài thơ Kiên Định, Hồng Ngâm II, tôi lại hối hận vì đã lãng phí thời gian của mình và không hoàn thành tất cả những việc quan trọng:

“Tinh tấn chi ý bất khả chuyển“

Tạm dịch:

Ý chí tinh tấn không lay chuyển.

Tôi cảm thấy trong lòng bứt rứt và tự trách mình đã để Sư phụ thất vọng, mặc dù Ngài đã có những điểm hóa nhắc nhở. Tuy nhiên, khi tôi quay lại cuộc sống hàng ngày, tôi lại quên mất bản thân là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Tình trạng rối bời này tiếp diễn trong suốt thời kỳ tôi học trung học.

Học Pháp đã thay đổi tôi

Khi tôi vào đại học, tôi đột nhiên có nhiều thời gian rảnh hơn cho bản thân và tôi cũng có điện thoại di động của riêng mình. Sự thay đổi đột ngột từ môi trường trung học đầy căng thẳng sang môi trường đại học thư giãn đã khiến tôi cho phép bản thân mình buông lời trong một thời gian. Tuy nhiên, tôi nhanh chóng nhận ra rằng có một chiếc điện thoại không giúp tôi trở nên thư thái và hạnh phúc hơn. Ngược lại, tính khí tôi ngày càng xấu đi. Cuộc sống của tôi bị ảnh hưởng bởi những mối quan hệ với các sinh viên khác và tôi thường cho phép mình đắm chìm trong cảm xúc vui buồn của cuộc sống thường ngày, và tôi trở nên cô đơn và buồn bã.

Thật may mắn, Sư phụ Lý đã không từ bỏ tôi. Ngài luôn luôn cho tôi những điểm hóa khi tôi ở bên bờ vực nguy hiểm. Một sự cố mà tôi nhớ rõ ràng trong một giấc mơ của mình. Trong mơ, tôi biết rõ rằng mình chỉ còn sống một ngày nữa. Tôi chợt nhớ lại những lúc mà mình đã không tu luyện tinh tấn hay không học Pháp tốt. Sau đó, tôi ngay lập tức đề nghị mẹ cho tôi tham gia vào nhóm học Pháp. Trong thời gian học Pháp, tôi đã học nhiều bài kinh văn của Sư phụ Lý. Khi tôi đọc các bài giảng này, những hối tiếc và ân hận về quãng thời gian tôi đã lãng phí khi tôi buông lơi hoặc lười biếng lại ùa về. Đột nhiên, tôi cảm thấy rằng linh hồn mình thoát ra khỏi cơ thể tôi qua lưng và những chữ trong cuốn sách Chuyển Pháp Luân mà tôi đang cầm trở thành một vệt mờ. Tâm tôi tràn ngập ân hận và tôi đột ngột tỉnh giấc! Tôi cảm thấy linh hồn mình trở lại thân xác thông qua ngực tôi và tôi dần dần tỉnh lại. Cảm giác đầu tiên của tôi khi tỉnh dậy là: Mình vẫn còn sống. Thật tuyệt, mình vẫn còn sống!

Giấc mơ này đã khiến tôi thay đổi rất nhiều. Tôi bắt đầu dành thời gian để học Chuyển Pháp Luân và các bài kinh văn khác của Sư phụ. Mẹ tôi nhận thấy những thay đổi trong tôi sau khi tôi thực sự bắt đầu học Pháp thường xuyên hơn. Tôi cũng hoàn toàn hạnh phúc về những thay đổi của mình.

Nghiệp bệnh khiến tôi nhận ra tầm quan trọng của 5 bài công pháp

Mặc dù tôi đã bắt kịp với việc học Pháp, việc luyện công vẫn là việc khó khăn nhất với tôi vào lúc đó. Do tâm an dật, tôi không luyện công thường xuyên hằng ngày.

Đầu năm 2018, tôi trải qua quan nghiệp bệnh nghiêm trọng. Vi rút cúm lây lan nhanh chóng vào thời điểm đó và có nhiều bệnh nhân trong bệnh viện. Đầu tiên là bố tôi, một người không phải là học viên Pháp Luân Đại Pháp, bị sốt. Ngày thứ hai sau khi ông tiêm, tôi đột nhiên cảm thấy lạnh toàn thân, đau đầu và đau họng. Tôi đi ngủ sau khi học Pháp và phát chính niệm. Khi tỉnh dậy, tôi toát mồ hôi, buồn ngủ và đau nhức các khớp xương. May mắn thay, bố tôi không ép tôi uống thuốc. Trong những tình huống này, tôi thường phục hồi nhanh chóng sau khi học Pháp và luyện công, do đó bố tôi chỉ nói: “Con hãy uống thêm nước và giảm thiểu tiếp xúc với những người khác.”

Tuy nhiên, quan nghiệp bệnh lần này là tồi tệ nhất mà tôi từng trải qua trong 20 năm cuộc đời của mình. Vì không có lựa chọn nào khác, tôi luyện công cùng mẹ. Đó là lần đầu tiên tôi cố gắng hoàn thành bài tĩnh công thiền định trong 1 tiếng. Sau khi luyện, mẹ tôi đã rất ngạc nhiên và nói: “Vì con có thể luyện tĩnh công trong 1 tiếng, tại sao con không luyện như vậy thường xuyên?” Tôi biết câu trả lời là tâm tôi không muốn kiên trì, nghĩ rằng thiền định trong nửa giờ đã là một kỳ công. Tất cả những chấp trước này khiến tôi trải qua khổ nạn tồi tệ nhất trong cả cuộc đời.

Bài học này đã giúp tôi ngộ ra tính nghiêm túc của tu luyện và rằng chúng ta không thể coi nhẹ việc học Pháp và luyện công. Tôi cũng hiểu rằng kẻ cơ hội sẽ chỉ làm tổn thương chính mình vì nghiệp lực tích tụ theo thời gian và sẽ phải hoàn trả.

Đề cao tâm tính chiểu theo Pháp

Năm thứ ba học đại học, tôi trở nên tinh tấn hơn trong tu luyện, mặc dù tâm an dật vẫn thỉnh thoảng xuất hiện. Hằng này tôi học một bài trong Chuyển Pháp Luân, nửa giờ nghe bài giảng của Sư phụ và luyện năm bài công pháp. Đối với tôi, việc kiên trì hoàn thành những hoạt động này mỗi ngày thực sự không dễ dàng. Tâm tôi ngổn ngang như một chiến trường: có những ngày khi tôi học Pháp ít hơn, nhưng sau đó nhận ra rằng tôi không nên làm vậy bởi vì tôi sẽ hối tiếc sau đó. Nó giống như một trò chơi kéo co trong tôi. Trong thời gian này, tôi có được sự hỗ trợ lớn từ các bài chia sẻ trên trang Minh Huệ và những lời nhắc nhở của mẹ. Tôi rất biết ơn các đồng tu đã giúp tôi đề cao tâm tính và tránh đường vòng không cần thiết trên con đường tu luyện của mình.

Kỳ nghỉ hè năm 2018, một giảng viên đại học đã cung cấp cho tôi một cơ hội thực tập bán thời gian rất tốt. Nơi làm việc rất tiện đường về nhà tôi. Sau khi phỏng vấn thành công, mẹ tôi và tôi đã rất vui mừng vì chúng tôi cảm thấy công việc này được an bài đặc biệt cho tôi khi mà tất cả các điều kiện đều phù hợp với nhu cầu của tôi. Tuy nhiên, do công việc, tôi không có đủ thời gian cho bản thân mình, do vậy tôi phải vượt qua vệc phải dậy sớm và cùng mẹ luyện công vào buổi sáng. Trong cuộc phỏng vấn và trong khi tôi đi mua sắm quần áo để đi làm, tôi cũng buông bỏ được khá nhiều chấp trước của tôi như tâm sợ hãi, tâm sắc dục, v.v…Lúc đó, tôi cảm thấy rằng công việc này Sư phụ đã an bài đặc biệt cho tôi.

Tuy nhiên, trong ngày làm việc đầu tiên, mọi thứ đã thay đổi. Thời gian làm việc khác đi và lương bị giảm. Tôi cần sử dụng điện thoại của mình để thực hiện các cuộc gọi phục vụ công việc vì họ không có một điện thoại dành cho tôi. Tôi tự nhủ hãy bỏ qua những thiệt hại nhỏ nhoi này vì mọi người trong công ty đối với tôi rất tốt và môi trường ở công ty cũng tốt. Tuy nhiên, khi tôi về nhà vào bữa tối, biểu hiện của mẹ tôi không được tốt. Sau bữa tối, bà cho tôi xem một bài báo trực tuyến bàn về xu hướng hiện tại là các công ty tài chính biến mất chỉ sau một đêm. Ngay lập tức tôi phủ nhận niệm này và nói: “Điều này sẽ không xảy ra với công ty này! Nó có rất nhiều chi nhánh, có hợp tác với nhiều thương hiệu nổi tiếng, nó có trụ sở ở khu vực khá cao cấp và các nhân viên trong công ty đều tốt nghiệp ở các trường đại học danh tiếng ở nước ngoài. Làm thế nào mà một công ty như thế lại lừa người và bỏ trốn qua một đêm được?”

Tâm tôi tràn ngập giận dữ, cảm thấy mẹ đang thổi phồng mọi việc, lo lắng vì chuyện không đâu. Tuy nhiên, tôi vẫn đọc hết bài báo đó và nhận thấy rằng nội dung trong mô tả thực sự giống với công ty tôi hiện giờ. Tôi cảm thấy bất lực và không dám chắc mình nên làm gì. Chấp trước của tôi vào thể diện, vào danh và lợi ích cá nhân, tất cả đều nổi lên.

Lý trí mách bảo tôi rằng tôi không nên tiếp tục công việc này, nhưng tôi thực sự không muốn từ chối thiện chí của vị giảng viên ở trường đại học của tôi. Mẹ tôi nhắc tôi lần nữa: “Lương của nhân viên trong công ty này cao có thể là do đã áp dụng lãi suất rất cao đối với khách hàng để trả các khoản vay của họ. Con đang gián tiếp tham gia vào hoạt động vô đạo đức này.” Tôi đã xem nhiều bài chia sẻ trên trang Minh Huệ nói về các học viên không chiểu theo Pháp và cuối cùng bị cựu thế lực lợi dụng. Do đó, cuối cùng tôi cũng biết mình nên làm gì, nhưng nó thực sự rất khó khăn để thực hiện.

Đây là một môi trường làm việc lý tưởng. Văn phòng thì đẹp, đồng nghiệp thì có học thức cao và sếp tốt bụng. Nếu tôi từ chối công việc này, tôi sẽ mất tất cả những điều này. Quan trọng nhất là tôi là một người rất lo lắng đến việc người khác đối xử tệ với tôi. Nếu tôi từ chối công việc này, sếp của công ty và giảng viên tại trường đại học của tôi sẽ nhìn tôi như thế nào? Tất cả những chấp trước của tôi khiến suy nghĩ của tôi dao động và nước mắt tuôn rơi không kiểm soát được.

Tôi đọc trong Chuyển Pháp Luân lời Sư phụ giảng:

“Khó là khó ở chỗ chư vị chịu thiệt thòi một cách minh bạch rõ ràng nơi lợi ích người thường, với lợi ích thiết thân [bày] trước mắt, chư vị có bất động tâm hay không; khi đấu tranh lục đục giữa người với người, chư vị có bất động tâm hay không; khi bạn bè thân quyến gặp chuyện thống khổ, chư vị có bất động tâm hay không, chư vị nhìn nhận sự việc như thế nào đây; làm người luyện công khó khăn như vậy đấy!” (Chuyển Pháp Luân – Bài giảng thứ Tám)

Tôi cảm thấy thực sự rất buồn khi tôi miễn cưỡng buông bỏ chấp trước trong tâm. Trước đây khi tôi đọc những từ này, tôi đã không nghĩ nhiều về nó. Lần này cuối cùng tôi đã hiểu Sư phụ ngụ ý điều gì:

“Lao thân bất toán khổ

Tu tâm tối nan quá”

Tạm dịch

“Nhọc thân không tính khổ

Tu tâm khó qua nhất”

(Hồng Ngâm –Khổ kỳ tâm chí )

Cuối cùng, tôi gọi đến công ty và từ chối công việc. Mặc dù họ không phàn nàn về tôi, nhưng giảng viên của tôi đã nói chuyện với tôi về tương lai sự nghiệp của tôi khiến tôi đột nhiên cảm thấy vô vọng cho tương lai của mình. Điều này khiến tôi quỵ luôn vào ngày hôm sau, như thể là tôi đã trải qua một số trải nghiệm tàn khốc, không còn năng lượng để làm bất cứ điều gì. Tuy nhiên, vào ngày thứ ba, tôi đột nhiên hiểu rằng từ chối công việc này không có nghĩa là tất cả những gì tôi hiểu trước đây là sai. Cơ hội việc làm này là dịp để tôi buông bỏ nhiều chấp trước. Tôi là một người tu luyện, do vậy trong quá trình buông bỏ chấp trước, tôi cũng đề cao tâm tính của mình. Tôi cũng có thể bắt đầu luyện công mỗi sáng. Điều đó chẳng phải tuyệt sao? Mặc dù giảng viên đại học của toi nói rằng tương lai của tôi sẽ ảm đạm, đó chỉ là những lời của một người không hiểu tu luyện trong Pháp Luân Đại Pháp. Cuộc sống của một người tu luyện đã thay đổi và không ai có thể chắc chắn về tương lai của chúng ta. Chỉ có Sư phụ mới biết về tương lai của chúng ta và do vậy tôi không có gì phải lo ngại về điều đó bây giờ.

Lúc này, tâm tôi không còn giống như những ngày trước đây. Số tiền mà một người kiếm được thông qua nỗ lực của bản thân sẽ được đánh giá cao hơn là từ những người sáng láng và xinh đẹp ở bên ngoài nhưng thực sự đạt được lợi ích bằng việc lừa dối người khác.

Sư phụ giảng:

“Người thường nói tốt ấy không nhất định là tốt; người thường nói xấu ấy cũng không nhất định là xấu.” (Chuyển Pháp Luân – Bài giảng thứ Tư)

Bây giờ, tôi có thể ngộ sâu sắc hơn về lời giảng đó. Giờ đây tôi hiều được lý do tại sao Sư phụ an bài sự việc khó khăn này cho tôi! Tôi cảm thấy may mắn đã có một người mẹ là học viên nhắc nhở tôi về pháp lý khi cần. Tôi cũng hiểu được tầm quan trong của việc đọc các bài chia sẻ trên trang Minh Huệ.

Kết luận

Nhưng khổ nạn này có vẻ là những khảo nghiệm rất khó khăn khi tôi đang vượt quan, nhưng sau đó tất cả chúng đều trở nên nhỏ bé. Thông qua việc học Pháp, tôi hiểu được sự vĩ đại của danh hiệu “Đệ tử Đại Pháp”. Nếu chúng ta muốn xứng đáng với danh hiệu này, chúng ta phải chiểu theo Pháp và tu luyện tinh tấn. Những yêu cầu đối với một người tu luyện là kim chỉ nam để tu luyện bản thân chúng ta.

Tôi rất may mắn vì Sư phụ Lý đã không từ bỏ tôi và không ngừng khích lệ và nhắc nhở tôi mặc dù tôi đã phạm nhiều sai lầm.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/3/9/383423.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/4/19/176542.html

Đăng ngày 03-05-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share