Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 22-02-2019] Ngày 7 tháng 11 năm 2000, tôi bị bắt giữ phi pháp và bị giam 48 ngày tại một trại tạm giam. Sau đó, tôi bị gửi tới trại lao động cưỡng bức Mã Tam Gia. Trong bài chia sẻ này, tôi muốn chia sẻ những điều gặp trong trại tạm giam đã dẫn tôi đến nhận thức Pháp sâu sắc hơn.

Nói chuyện với lính canh về Pháp Luân Đại Pháp

Khi cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp của Đảng Cộng sản bắt đầu vào năm 1999, đó là giai đoạn đen tối ở Trung Quốc. Trong trại tạm giam, gần 30 người bị giam trong một phòng gần 10 mét vuông. Hơn chục người trong số đó là các học viên. Chúng tôi phải ăn, ngủ, đi vệ sinh tất cả đều trong một căn phòng này. Không có giường, vì vậy chúng tôi phải ngủ trên nền nhà, và tất cả đều phải nằm nghiêng để có thể có đủ chỗ.

Có một chiếc máy may trong văn phòng trại tạm giam. Các lính canh mang việc từ nhà đến văn phòng và bắt mọi người phải làm thay họ. Vì biết may, nên tôi bị giữ ở trong văn phòng. Đó là cách tôi bắt đầu quen biết những người ở đó.

Một ngày, một học viên ở phòng kế bên luyện công, và lính canh đang làm nhiệm vụ đã đánh đập cô ấy. Một vài ngày sau, lính canh gác phòng giam tôi đã đưa tôi tới văn phòng để làm một số công việc may vá cho người lính canh đã đánh đập học viên kia. Người lính canh đó cũng là người tỉnh Sơn Đông giống tôi. Việc chúng tôi là người cùng tỉnh giúp tôi dễ kết nối với cô ấy hơn. Tôi nói với cô ấy: “Tôi nhìn cô cảm thấy cô là người tốt, hai chúng ta lại là đồng hương. Tôi muốn nói với cô mấy câu, nhưng sợ cô không thích nghe, nhưng không nói trong lòng lại cảm thấy khó chịu.” Cô ấy bảo tôi cứ nói, không sao cả.

Tôi nói: “Xin cô hãy nghĩ cho bản thân mà làm việc tích đức cho mình. Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, và Sư phụ của tôi đã dạy chúng tôi về nguyên lý ‘Được và Mất’. Mọi người đều có hai chủng vật chất trên thân, chủng vật chất màu đen và chủng vật chất màu trắng. Làm việc tốt quả thực sẽ tích được vật chất màu trắng, và làm việc xấu sẽ tích vật chất màu đen. Hai chủng vật chất này sẽ theo cô đời này qua đời khác và sẽ ảnh hưởng tới tương lai sau này. Khi đánh ai đó, cô đã mất vật chất màu trắng cho người mà cô đã đánh và nhận vật chất màu đen. Vì vậy, xin cô đừng đánh ai nữa.”

Tôi tiếp tục: “Tôi đã trải qua Cách mạng Văn hóa. Những đồng nghiệp của tôi mà đã đánh đập người khác đến chết một cách thê thảm, [sau này] người thì bị tai nạn xe, người thì bị ung thư. Rất đáng buồn. Vì vậy, cô tuyệt đối đừng nên đánh người. Các học viên Pháp Luân Đại Pháp chúng tôi đều là những người tu Phật. Đánh những người này, cô sẽ tạo nghiệp to lớn và gây họa cho con cháu của cô. Đức cô tích được sẽ giúp cô có được phúc phận sau này.”

Những gì tôi nói đã khiến cô ấy ngạc nhiên, cô đáp lại: “Tôi sẽ ghi nhớ điều đó. Từ giờ tôi sẽ không đánh ai nữa.” Sau đó, cô ấy muốn tôi cho ấy biết cô ấy điều gì đang xảy ra với Pháp Luân Đại Pháp.

Tôi nói: “Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vì môn tu luyện giúp tôi khỏe mạnh, dạy tôi làm người tốt. Trước đó, tôi rất ốm nên thường xuyên phải nằm liệt giường. Để leo cầu thang lên căn hộ của tôi trên tầng bảy, tôi phải dừng lại nghỉ tới năm lần. Tôi đã tiêu tốn nhiều tiền để chữa trị, nhưng không hiệu quả. Chưa đầy một tháng sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi bắt đầu khỏe mạnh và không còn cảm thấy mệt mỏi nữa. Sư phụ của tôi đã dạy tôi nhiều điều tuyệt vời, nhưng không lấy một xu nào. Tôi đọc Chuyển Pháp Luân, luyện công và những vấn đề sức khỏe của tôi đều được giải quyết. Bây giờ chính quyền lệnh cho chúng tôi phải dừng tập luyện và bắt giữ chúng tôi. Nhiều tin đồn được ngụy tạo để bôi xấu Sư phụ Lý Hồng Chí. Tôi không nên nói gì về việc này sao? Chẳng phải người ta có câu ‘Tích thủy chi ân, đương dũng tuyền tương báo’ (Nhận ân một giọt, trả ân một dòng) sao? Khi bạn đang gặp khó khăn, tôi có nên thêm dầu vào lửa bằng việc nói xấu bạn không?”

Cô ấy trả lời: “Đương nhiên là không nên rồi! Tôi không thể làm điều gì trái với lương tâm của mình. Được rồi, các bạn hãy cứ tiếp tục tu luyện đi.” Kể từ đó, bất cứ khi nào cô ấy làm nhiệm vụ, cô ấy sẽ bảo với tất cả các học viên chúng tôi rằng: “Hôm nay tôi trực, mọi người luyện công đi.” Cô ấy cũng nói với những người đang bị giam trong trại tạm giam rằng: “Mấy người hãy học các học viên Pháp Luân Đại Pháp ấy. Họ đều là những người tốt!”

Các phạm nhân trẻ minh bạch Pháp Luân Đại Pháp là tốt

Một số phạm nhân từng hỏi tôi Pháp Luân Đại Pháp là gì. Tôi nói với họ rằng họ nên hỏi một học viên lâu năm thì tốt hơn. Hai ngày sau, họ lại hỏi tôi. Tôi lại lặp lại những gì mình đã nói trước đó. Họ bảo tôi rằng họ không thể hiểu được những gì mà học viên lâu năm nói.

Tôi nghĩ nhận thức về Pháp Luân Đại Pháp của mình chỉ ở mức độ nông cạn, nhưng tôi đã đáp: “Nhận thức về Pháp Luân Đại Pháp của tôi là những lời giảng nhấn mạnh ba chữ: Chân-Thiện-Nhẫn. Bạn nói lời thật, làm việc thật. Bạn từ bi với mọi người và đối đãi với mọi người đều như nhau. Nhẫn nghĩa là bạn không trả đũa khi bị đánh hay chửi mắng. Đó là yêu cầu cơ bản của người tu luyện. Bạn có nghĩ Pháp Luân Đại Pháp là tốt hay không?” Những phạm nhân trẻ này liền thốt lên: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Pháp Luân Đại Pháp hảo!”

Tôi cảm thấy mừng cho họ, vì khi đã hiểu được chân tướng, họ sẽ có lựa chọn đúng.

Tù nhân mới tìm hiểu về Đại Pháp và thay đổi cách hành xử

Một buổi tối, một tù nhân mới được đưa vào trại tạm giam. Cô ấy bị buộc tội ép những cô gái trẻ quyến rũ đàn ông, sau đó dàn xếp cho những người khác bắt quả tang và tống tiền họ. Khi bị đưa vào trại, cô càu nhàu và thề sẽ trả thù những người đã tố cáo cô.

Tôi nhìn cô và lặng lẽ nói: “Nếu cô trả đũa người khác như vậy, thì chuyện này đến khi nào mới kết thúc?” Cô ấy nói: “Cô nói đúng. Nhưng tôi không thể không làm như vậy. Tôi phải kiếm sống. Hơn nữa, họ cũng không phải là người tốt.”

Tôi nói: “Cô có thể làm việc khác để kiếm sống. Dù thế nào cách kiếm tiền này cũng không trong sạch, và nếu cô dùng số tiền này cho các con của cô, nó sẽ chỉ mang đến cho chúng vận rủi. Cô sẽ phải đối mặt với các cháu của mình thế nào đây? Cô sẽ nói với chúng cách cô đã kiếm tiền như thế nào không? Cô phải tích đức cho con cháu đời sau chứ.”

Người phụ nữ dừng lại một lúc và nói: “Cô nói đúng. Tôi cần suy ngẫm về việc này.”

Lúc đó, tôi có một bản kinh văn “Giảng Pháp tại Pháp hội miền Tây Mỹ quốc [2000]” của Sư phụ và đọc to cho cô ấy nghe. Người phụ nữ nhận xét: “Sau này tôi cũng muốn chỉ có vật chất màu trắng. Tôi không muốn thân đầy vật chất màu đen.”

Tôi nói: “Trước hết, hãy tích vật chất màu trắng và làm người tốt, cô cần bỏ thói quen chửi mắng người khác.” Cô ấy nói: “Tôi có thể làm được.” Tôi thực sự không còn nghe thấy cô ấy chửi thề nữa. Một ngày, cô ấy định mở miệng nhưng lại chỉ mấp máy môi và không nói gì. Tôi hỏi cô ấy: “Cô muốn nói gì phải không?” Cô ấy nói: “Vâng, tôi định chửi thề nhưng sau đó nhớ ra mình là người tốt, vì vậy tôi lại thu cái tâm ấy lại.”

Những thay đổi sau khoảng thời gian trong trại tạm giam

Các cảnh sát từ đồn cảnh sát đã tới trại tạm giam để cùng tôi xem lại hồ sơ. Tôi nói với họ: “Xin hãy nói với sếp của các anh rằng dùng vũ lực và lạm dụng luật pháp không thể thay đổi được nhân tâm. Pháp Luân Đại Pháp dạy mọi người làm người tốt. Các anh bắt sai người rồi.”

Các lính canh trong trại tạm giam đã nghe chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp và minh bạch. Khi cảnh sát tới xem lại hồ sơ của tôi, một lính canh nói với họ rằng: “Các anh làm sai rồi. Đây là một người tốt; các anh nên thả cô ấy ra!”

Tôi cố gắng đối xử tốt với mọi người trong trại tạm giam. Khi tôi sắp bị chuyển đến trại lao động cưỡng bức Mã Tam Gia, họ bỏ một số đồ tạp hóa vào trong túi của tôi mà tôi không hề hay biết. Tất cả họ đều khóc khi tôi vẫy tay tạm biệt họ. Khi đến trại lao động, các lính canh ở đó đã kiểm tra túi và tịch thu “những món quà” của tôi.

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1998, nhưng không tu luyện tinh tấn và chỉ có nhận thức nông cạn về các Pháp lý. Vì vậy, khi nói cho người khác về Pháp Luân Đại Pháp, tôi chỉ nói được ở mức độ bề mặt. Thông qua trao đổi với mọi người trong trại tạm giam, tôi cảm thấy mình đã có nhận thức sâu hơn về đoạn Pháp mà Sư phụ đã giảng:

“Chỉ sót lại những người tà ác đang biểu diễn, hơn nữa tất cả những ai có chính niệm, không phải nói về học viên chúng ta, tất cả những người thường có chính niệm đều đứng lên phản đối sự việc này. Là bởi vì trước kia tà ác ức chế con người, sau khi tà ác này bị thanh trừ đi rồi, người ta đều thanh tỉnh ra, nhìn nhận hết thảy chuyện này, đối đãi với hết thảy lại từ đầu. Dối trá, giả tướng đều sẽ bị vạch trần từng cái một.” (Giảng Pháp tại Pháp hội miền Tây Mỹ quốc [2000])

Trên đây là những trải nghiệm của tôi trong quá trình tu luyện, nếu có điểm nào không đúng, xin các đồng tu từ bi chỉ rõ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/2/22/383055.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/4/14/176488.html

Đăng ngày 02-05-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share