[MINH HUỆ 01-03-2019] Năm nay tôi 21 tuổi và cũng đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được 21 năm. Tôi đã lớn lên dưới sự bảo hộ từ bi của Sư phụ. Bước đi trên con đường tu luyện mà Sư phụ đã an bài, mỗi bước đi đều tự nhiên thuận lợi. Cảm nhận được hồng ân của Sư phụ dành cho tôi, tôi muốn kể lại một vài câu chuyện trên con đường tu luyện của mình nhằm bày tỏ sự biết ơn của tôi đối với Sư phụ và Đại Pháp.

Học Pháp từ thuở sơ sinh, tôi đã không bao giờ phải quay đầu nhìn lại

Tôi không còn nhớ nhiều về tuổi thơ của mình. Từ khi tôi ý thức được, tâm trí của tôi đã tràn ngập Pháp. Tôi được mẹ và những người khác kể lại rằng tôi từng là một đứa trẻ rất ngoan. Lúc tôi bắt đầu tập đi, khi các đồng tu đang đứng luyện công, tôi lặng lẽ đi vòng quanh họ. Tôi ôm chân một người và tự chơi một lúc, sau đó lại chuyển sang ôm chân người khác. Tôi không gây bất cứ phiền phức nào cả. Mẹ tôi thường đưa tôi đi cùng khi đi dán các biểu ngữ giảng chân tướng quanh vùng. Trên đường đi, miệng tôi liên tục niệm khẩu quyết phát chính niệm, và trong tâm tôi cũng chỉ nghĩ tới khẩu quyết. Khi ở nhà, mẹ vừa làm việc nhà, vừa dạy tôi các bài thơ trong sách Hồng Ngâm của Sư phụ. Tôi đọc theo mẹ mà không hiểu nghĩa của các bài thơ là gì, nhưng tôi không thêm bất cứ ý nghĩ nào của mình vào đó. Cho đến nay, mỗi khi ngồi trên xe buýt hoặc ngồi chờ xe, tôi vẫn thường nhẩm các bài thơ trong tâm. Cứ nhẩm đi nhẩm lại như vậy, tôi dần dần hiểu được sự hồng đại của Sư phụ, và sự “dụng tâm lương khổ” của Ngài trong việc cứu độ chúng sinh.

Khi tôi lớn hơn một chút, tôi đã có thể học Pháp cùng với bố mẹ. Vì hàng ngày tôi đều tham gia học Pháp nhóm, nên tôi đã đọc cuốn Chuyển Pháp Luân được rất nhiều lần. Lúc đó, giáo viên ngữ văn của tôi giao rất nhiều bài tập về nhà. Tuy tôi không bao giờ đặt nặng tâm trí vào bài tập về nhà, nhưng điểm số của tôi luôn rất tốt vì tôi được học Pháp từ lúc còn rất nhỏ. Thầy cô thường khen ngợi tôi và yêu cầu các bạn cùng lớp học theo tôi. Hồi ấy tôi nghĩ mình rất thông minh, sau này tôi mới minh bạch rằng đó là do tôi đã đọc sách Chuyển Pháp Luân từ khi còn nhỏ. Tôi còn có khả năng đọc bất kỳ bài báo nào một cách rất trôi chảy và chính xác ngay lần đầu tiên.

Sau khi bố mẹ tôi bị cảnh sát bức hại, mẹ tôi không trở về nhà trong một thời gian dài. Những lúc nhớ mẹ, tôi chỉ có thể ôm bức ảnh của mẹ để ngủ. Khi tôi xem chương trình “Dạ hội năm mới người Hoa toàn cầu” của Đài truyền hình Tân Đường Nhân, tôi không dám xem các tiết mục đệ tử Đại Pháp bị bức hại. Chỉ liếc mắt qua một chút thôi, nước mắt đã chảy dài trên khuôn mặt. Khoảng thời gian đó, tâm trạng của bố tôi không được tốt. Vào mùa đông, khi tôi đi học về thì trời đã tối. Tôi thường khóc sướt mướt trên đường về nhà, khiến khẩu trang của tôi bị đóng băng và dính vào mặt tôi. Khi về đến nhà, tôi đặt cặp sách xuống, rửa mặt và đến ngồi bên cạnh bố tôi, tươi cười kể cho bố nghe những chuyện vui ở lớp học.

Kết quả học tập của tôi tụt xuống rất nhiều. Mỗi lần cậu tôi (em trai của mẹ tôi) nhìn thấy tôi, cậu lập tức nổi giận và nói: “Một đứa trẻ ngoan như thế, mà bị bố mẹ nó làm ra nông nỗi này”. Tôi không suy nghĩ nhiều về câu nói của cậu. Bất cứ lúc nào tôi giới thiệu về mẹ với mọi người, tâm tôi rất đỗi tự hào. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng gia đình tôi không được trọn vẹn. Các bậc phụ huynh khác thường khen ngợi tôi là một đứa trẻ ngoan, được nuôi dưỡng trong gia đình tử tế. Thậm chí những người bạn biết được hoàn cảnh của tôi cũng phải thốt lên rằng: “Mẹ của bạn là một anh hùng”.

Chân tu Đại Pháp, trí huệ của tôi được khai mở

Chẳng mấy chốc, tôi đã đến tuổi chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học. Từ sau khi tốt nghiệp tiểu học, thành tích học tập của tôi không được tốt. Các bài kiểm tra toán hàng tháng của tôi chỉ đạt được điểm số một con số. Trước kỳ thi đại học, tôi có chút lo lắng và đã nói với bố nhờ một giáo viên chuẩn bị nghỉ hưu dạy kèm cho tôi. Tôi đi học thêm mỗi tối. Thầy giáo không dạy tôi mà chỉ đưa cho tôi một vài bài toán để làm trong khi ông ấy tranh thủ chợp mắt. Tôi học nghiêm túc như vậy được khoảng một tuần; sau đó thỉnh thoảng tôi chạy ra ngoài chơi nhân lúc thầy giáo đang ngủ gật. Sau đó, tôi không đến lớp học thêm nữa, tôi chỉ nộp bài kiểm tra cho thầy giáo xem. Khi kỳ thi đến, tôi đi thi với một tâm trạng thoải mái, vì tôi biết học lực của mình đến đâu.

Tôi muốn nói thêm rằng, từ nhỏ đến lớn, bất cứ khi nào tôi gặp vấn đề, tôi đều nghĩ đến Sư phụ và Đại Pháp. Tôi đã dâng hương cho Sư phụ và cầu Sư phụ khai mở trí huệ cho tôi. Tôi khấu đầu trước Sư phụ và nói: “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân – Thiện – Nhẫn hảo”. Tôi bình tĩnh đi đến địa điểm thi. Khi nhận được đề thi, tôi đã nói với chúng trong tâm: “Tôi là một học viên Đại Pháp. Làm ơn giúp tôi. Hãy ghi nhớ Pháp Luân Đại Pháp là tốt và đồng hóa với Đại Pháp“. Khi nhận được kết quả thi, tôi đã rất kinh ngạc. Tôi đã đạt được điểm cao nhất trong ba năm học trung học, và điểm toán của tôi còn cao hơn điểm ngữ văn, vốn là môn tôi học giỏi nhất.

Tôi cho rằng như vậy là đã may mắn lắm rồi. Tuy nhiên, sau khi điểm chuẩn tuyển sinh vào đại học hệ chính quy được công bố, tôi phát hiện ra tôi thừa đến ba điểm so với điểm chuẩn. Nói cách khác, tôi có thể vào đại học hệ chính quy. Đây là điều mà trước đó tôi không bao giờ dám nghĩ tới.

Sau khi kỳ thi tuyển sinh kết thúc, bố tôi lại bị bắt cóc. Bố là người đã giúp đỡ tôi tất cả các việc liên quan đến thi đại học. Không có bố ở bên cạnh hướng dẫn, tôi không biết chọn trường nào. Vì vậy, tôi đã chọn một trường đại học tại một thành phố mà tôi thích. Đây là môt trường đại học rất tốt nên có tính cạnh tranh cao; chỉ có 20 chỉ tiêu nhưng có đến 30 người nộp hồ sơ, và tôi nằm trong số những hồ sơ có điểm thấp nhất. Mặc dù rất lo lắng nhưng tôi quyết không từ bỏ. Tôi chờ đợi, chờ đợi, và cầu Sư phụ giúp đỡ. Thật kỳ diệu, tôi đã trở thành sinh viên thứ 20 được chấp nhận. Tôi đã rơi nước mắt vì vui mừng khi biết rằng mình đã được nhận vào trường đại học yêu thích.

Trưởng thành thông qua việc không ngừng đề cao tâm tính

Sau khi vào đại học, tôi tiếp tục học Pháp và luyện công thường xuyên. Tôi giảng chân tướng cho các bạn ở cùng phòng và những người bạn của mình. Tất cả mọi người đều thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc và các tổ chức liên đới của nó. Tôi nghiêm khắc yêu cầu bản thân tuân theo các tiêu chuẩn của một đệ tử Đại Pháp và vững bước trên con đường tu luyện mà Sư phụ đã an bài. Tôi sống rất hòa hợp với các bạn cùng phòng, do tôi luôn dùng thiện tâm của người tu luyện để đối đãi với các bạn, nên họ cũng chịu ảnh hưởng từ tôi và đối xử khoan dung với mọi người.

Ba năm sau, sinh viên chúng tôi bắt đầu đến các công ty nộp hồ sơ xin thực tập trước khi tốt nghiệp. Tôi cũng nộp hồ sơ nhưng không quá chấp trước vào điều này. Tôi tạo sơ yếu lý lịch và nộp trực tuyến. Trước khi vào đại học, tôi đã đậu một cuộc phỏng vấn tại một công ty lớn và tôi rất phân vân liệu có nên đi làm hay không. Mẹ nhắc nhở tôi cứ để mọi việc tùy kỳ tự nhiên, nếu công việc là của tôi thì tôi sẽ có nó. Sau khi nói chuyện với mẹ, tôi quyết định từ chối đi làm ở công ty đó và đi học đại học.

Phòng nhân sự của một công ty nổi tiếng mà tôi nộp hồ sơ trực tuyến đã gọi cho tôi và sắp xếp một buổi phỏng vấn. Tôi biết rất khó để được tuyển dụng vào công ty này, nên tôi đã tìm lời khuyên từ những người đã từng thực tập tại công ty đó, và nói chuyện với những người từng trượt phỏng vấn để lấy kinh nghiệm. Nghe có vẻ rất khó khăn, vì vậy tôi đã dành nhiều thời gian để chuẩn bị cho cuộc phỏng vấn, và tôi thực sự căng thẳng trong thời gian này. Khi tôi đến phỏng vấn, tiếp đón tôi là một người phỏng vấn rất hòa ái và thân thiện. Họ không hỏi bất cứ câu hỏi nào mà tôi đã chuẩn bị từ trước. Thay vào đó, họ hỏi tôi làm sao có thể sống hòa hợp với tất cả mọi người, và liệu tôi có hiểu rõ những người xung quanh mình không. Tôi trả lời: Chìa khóa để có thể sống hòa hợp với mọi người là đối xử tốt với họ và biết nghĩ cho người khác trước; những gì tôi biết về mọi người xung quanh là những gì họ muốn tôi nhìn thấy. Cứ chuyện trò vui vẻ như vậy, và cuộc phỏng vấn của tôi kết thúc. Ngay sau khi rời đi, tôi nhận được một cuộc gọi từ phòng nhân sự thông báo rằng tôi đã được tuyển dụng.

Thật là một điều tốt đẹp đến bất ngờ. Tôi đỗ vào một trường đại học danh tiếng mà tôi yêu thích mặc dù học lực chỉ ở mức trung bình, và hiện tại tôi lại có được một công việc tốt như vậy. Vài ngày sau, một người bạn của tôi cũng nộp hồ sơ vào công ty này sau khi biết tôi đã được nhận vào công ty một cách dễ dàng. Khi bị loại khỏi vòng phỏng vấn, cô ấy gọi cho tôi và nói rằng cuộc phỏng vấn rất khó, và chỉ vì một lỗi nhỏ mà cô ấy đã bị đánh trượt. Cô ấy liên tục nói rằng công ty này yêu cầu rất khắt khe.

Tôi biết rằng tại tất cả các thời điểm quan trọng nhất trong cuộc đời, tôi có thể tiến về phía trước một cách dễ dàng, chính là vì tôi có sự chăm sóc và bảo hộ của Sư phụ. Tôi nhận ra mình quá may mắn khi được làm đệ tử Đại Pháp.

Khi so sánh với những người trẻ tuổi khác, tôi giống họ ở chỗ chúng tôi được sinh ra trong cùng một thời đại, nhưng điểm khác biệt là tôi được Sư phụ bảo hộ. Vì tu luyện Đại Pháp, cuộc đời của tôi đã trở nên khác biệt, tôi được thụ ích từ sự mỹ hảo của Đại Pháp và sự bảo hộ từ bi của Sư phụ. Do vậy, dù trong thuận cảnh hay nghịch cảnh, tôi đều cảm thấy may mắn và hạnh phúc. Tôi hy vọng mọi người đều thấy được vẻ đẹp của Đại Pháp và trở nên hạnh phúc, khỏe mạnh và may mắn giống như tôi.

Con xin cảm tạ Sư phụ!


Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/4/11/176457.html

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/3/1/383284.html

Đăng ngày 30-04-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share