Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 05-04-2019] Tôi là một nhân viên y tế. Bố mẹ tôi ly hôn khi tôi còn nhỏ và tôi sống cùng với bố, một người có vấn đề về trí lực. Kinh tế gia đình tôi khá eo hẹp cho đến khi tôi bắt đầu đi làm. Cho dù tình hình tài chính gia đình có khá hơn, cuộc đời tôi vẫn cảm thấy vô nghĩa cho tới khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1998.

Tôi bị trật khớp háng bẩm sinh. Đi đứng khó khăn, và tôi thường xuyên mất ngủ vì những cơn đau đớn vào ban đêm. Tôi liên tục dùng thuốc giảm đau để sống cho qua ngày. Khi tôi lớn lên, bác sĩ cho rằng tình trạng của tôi không thể chữa trị được bằng cách phẫu thuật. Lo sợ phải chăm sóc một người vợ tật nguyền, người đàn ông muốn cầu hôn tôi đã nhanh chóng rút lui khi biết tình trạng của tôi. Điều này làm tôi cảm thấy bị tổn thương và vô cùng tuyệt vọng.

Một ngày nọ, dì tôi đề nghị tôi thử tu luyện Pháp Luân Đại Pháp nhằm giảm nhẹ cơn đau. Tôi bắt đầu tham gia vào một nhóm học Pháp, ở đó tôi đọc những bài giảng của Sư phụ Lý. Cơn đau dần dần biến mất và tôi có thể đi mà không cần gậy chống. Sư phụ Lý đã thanh lọc tâm tôi và ban cho tôi một cuộc sống mới tốt đẹp hơn. Mọi đồng nghiệp của tôi đều sửng sốt trước sự hồi phục của tôi.

Đại Pháp dạy tôi làm một người tốt

Vì cuộc bức hại của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), trong hai năm tôi chỉ có thể nhận được phân nửa tiền lương. Nửa còn lại đã bị người chủ lấy đi sau khi tôi đến Bắc Kinh thỉnh nguyện chấm dứt bức hại. Lúc đầu tôi đã ôm giữ tâm oán hận với những người quản lý vì họ đã đẩy tôi vào trại lao động cưỡng bức và trung tâm tẩy não.

Theo thời gian, thể ngộ Pháp lý của tôi sâu sắc hơn và tôi bắt đầu nhận ra rằng những người quản lý của tôi bị ép buộc tham gia vào cuộc bức hại này. Tôi hiểu rằng họ cũng là nạn nhân của cuộc bức hại và trách nhiệm của tôi là cứu họ. Vì thế tôi viết một bức thư giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp gửi cho thư ký Đảng ủy. Sau khi đọc xong bức thư của tôi, ông ấy trở nên tức giận đến nỗi thậm chí còn định báo cáo tôi lên Phòng 610 địa phương (một tổ chức bất hợp pháp có nhiệm vụ bức hại học viên Pháp Luân Công). Tôi không lo sợ và đã giải thích rằng những gì tôi đang làm là vì lợi ích cho ông ấy. Nhiều năm sau chúng tôi gặp lại nhau, ông ấy ân hận vì hành động lúc ấy, và ôm tôi ấp áp. Tôi cũng cũng đưa cho người giám sát bộ phận của tôi một đĩa CD giảng chân tướng, anh ấy đã vui mừng nhận món quà đó. Sau nhiều năm, vì anh ấy đã bảo vệ tôi trước chính quyền nên anh ấy đã được đề bạt sang một đơn vị công tác tốt hơn.

Tôi giảng chân tướng cho người giám sát mới của bộ phận tôi và anh ấy ấn tượng sâu sắc với đạo đức nghề nghiệp của tôi. Năm ngoái, anh ấy đã đánh lạc hướng nỗ lực bắt giữ tôi của Phòng 610. Tôi đã vô cùng vui mừng khi hay tin anh ấy đã chủ động làm việc này và đã có thể phân định chính và tà.

Hơn hai mươi năm qua, tôi đã liên tục tu chính bản thân và đặt nỗ lực đối đãi với gia đình chồng và các thành viên gia đình tôi một cách tử tế. Thoạt đầu, tâm tính tôi xấu đến nỗi tôi và chồng thường xuyên cãi cọ với nhau. Thậm chí nghiêm trọng hơn, tôi đã vài lần cân nhắc đến việc ly hôn. Tôi coi thường gia đình chồng vì họ nghèo, và gia đình chồng thì không tôn trọng tôi. Họ coi thường tôi vì tôi phải làm việc để lo cho gia đình tôi. Họ thậm chí còn nói rằng họ hối hận khi cưới tôi cho con trai họ. Bây giờ thì mọi sự đã tốt hơn. Gia đình chồng thường xuyên bàn bạc với tôi về những vấn đề của họ và thậm chí tin tưởng tôi đủ khả năng quản lý thu nhập từ khoản tiết kiệm cố định của họ.

Ở cơ quan, mỗi hai năm vị trí của tôi thay đổi một lần. Có lần, tôi được phân công quản lý căn tin cơ quan. Việc kinh doanh nhanh chóng phát đạt và tôi biết rằng có hơn 30 nhân viên thường xuyên đến ăn ở đó. Một số thậm chí còn dẫn cả gia đình đến ăn tại căn tin. Tôi làm việc không biết mệt, không nghỉ ngơi để quản lý tốt căn tin. Sau đó, một doanh nhân nhận thấy căn tin của chúng tôi kinh doanh tốt và đã mua lại nó. Việc kinh doanh thất bại ngay sau đó và cuối cùng căn tin đã đóng cửa.

Sau đó, tôi được chuyển đến làm việc ở khoa phụ sản. Bệnh viện của chúng tôi thì không có chế độ quản lý tập trung, vì thế mỗi khoa tự chịu trách nhiệm thu chi. Khi tôi làm việc ở khoa, tôi đối đãi tử tế với bệnh nhân và không thu phí nếu họ gặp khó khăn về tài chính. Mặc dù tôi không phải là nhân viên duy nhất được phân công làm việc tại khoa này, nhưng tôi là người duy nhất được dự trù thuốc, làm kế toán dược phẩm và làm những công việc vặt cần thiết trong khoa. Tôi chia sẻ số tiền mà tôi kiếm được với đồng sự của tôi, nhưng cô ấy không đối đãi như vậy mà đưa cho tôi ít hơn hoặc không đưa cho tôi số tiền mà cô ấy kiếm được. Thoạt đầu, tôi có chút oán hận, nhưng tôi nhận ra đây là một chấp trước và tôi đã tu bỏ nó đi. Sau đó, tôi quyết định làm công việc phù hợp hơn với tu luyện và từ bỏ vị trí mà nhiều người mơ ước đó. Tôi chuyển sang một công việc có đòi hỏi khắt khe hơn và chỉ được trả một mức lương cơ bản.

Trong suốt hai năm, tôi đã gây ấn tượng với người quản lý bộ phận. Anh ấy sắp xếp tôi tiếp quản vị trí công việc nhẹ nhàng hơn là quản lý kho thuốc, tại đó tôi thường xuyên từ chối nhận hối lộ từ những công ty dược phẩm. Hiện giờ, tôi dành thời gian rảnh ở cơ quan để giúp đỡ bất kỳ khoa nào cần trợ giúp, và đọc sách Đại Pháp.

Một người tu luyện cả gia đình được thọ ích

Khoảng năm 2006, bệnh tình của bố tôi nặng hơn và ông bắt đầu tiêu ra máu. Thời điểm đó, người chủ của tôi vẫn còn đang giữ phân nửa tiền lương của tôi. Bất chấp tình hình tài chính khó khăn, tôi đã đưa bố tôi đến một bệnh viện tốt. Bố tôi được chẩn đoán ung thư đại tràng, bệnh này cần phẫu thuật và hóa trị. Bố tôi từ chối điều vị, và tôi nói với bố: “Bố ơi, bố nên đọc sách Chuyển Pháp Luân đi ạ.”

Chứng kiến những điều tôi phải trải qua dưới bàn tay của ĐCSTQ nên bố tôi ngần ngại và sợ hãi. Tuy nhiên, tình trạng bệnh lý nghiêm trọng lớn hơn nỗi lo lắng của bố tôi và ông đã bắt đầu đọc Pháp. Chẳng mấy chốc ông đã ngừng tiêu phân máu và đại tràng đã hoạt động trở lại bình thường.

Sau mười hai năm bố tôi vẫn rất khỏe mạnh. Trí lực kém của ông được cải thiện và bây giờ ông có thể biểu đạt cảm xúc và lo lắng cho tôi, làm một số việc mà ông không thể làm được trước đó. Nhưng không may là bố tôi đã ngừng học Pháp ngay khi ông hồi phục vì lo sợ bị ĐSCTQ bức hại.

Con trai tôi cũng được tận hưởng sự bảo hộ của Sư phụ. Cháu hiếm khi bị ốm khi còn nhỏ và có thể hồi phục nhanh chóng sau mỗi lần bị bệnh. Một lần, cháu bắt đầu có dấu hiệu thủy đậu, với triệu chứng sốt và phát ban lan khắp cơ thể. Cháu đã đi ngủ mà không dùng bất kỳ loại thuốc nào, cơn sốt và phát ban biến mất vào sáng hôm sau. Một lần khác, bà của cháu ép cháu uống thuốc trị ho, kết quả là cháu đã nôn ra thuốc và mọi thứ cháu đã ăn trước đó. Cơn ho của cháu đã biến mất trong vài ngày.

Bất chấp sự hấp dẫn của những trò chơi điện tử, con trai tôi tránh xa chúng vì cháu biết rằng chúng không tốt. Nhờ Đại Pháp khai mở trí huệ, cháu đã đạt được điểm xuất sắc mà không tốn nhiều công sức. Cháu không đánh nhau, không chửi thề, không hiển thị với các bạn cùng lớp cũng không coi thường người khác. Khi cháu lên cấp hai, các bạn ngồi cùng bàn với cháu không tập trung học hành mà thường xuyên quấy rầy cháu. Khi tôi đề nghị cháu chuyển chỗ ngồi, câu trả lời của con trai làm tôi cảm thấy xấu hổ: “Thế thì ai sẽ sẵn sàng ngồi cùng bàn với bạn ấy ạ?”

Chú tôi bị đột quỵ, nửa người trái bị liệt và miệng bị méo. Thay vì đưa chú vào bệnh viện, dì tôi nhờ tôi giúp đỡ. Tôi biết rằng chỉ có Đại Pháp mới có thể cứu được chú, bởi vì gia đình của chú đã có tiền sử bệnh lý này. Bố mẹ, hai anh trai, hai chị gái và một người em gái đều bị đột quỵ. Chỉ có chú tôi và một người chị của chú ấy còn sống. Tôi hỏi chú tôi rằng chú có tin vào những điều tốt đẹp của Đại Pháp không, và chú gật đầu. Tôi bảo chú hãy ghi nhớ những từ sau: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo!” Vì tình trạng bệnh lý của chú rất nặng, nên tôi vội vã tới bệnh viện lấy thuốc cho chú. Tôi mới chỉ đi khỏi khoảng 10 phút, nhưng khi quay lại thì kinh ngạc thấy chú đã khỏe lại. Mọi triệu chứng đột quỵ đều biến mất.

Hơn mười năm trôi qua và dượng tôi không có biến chứng nào từ lần đột quỵ đó. Công việc lái xe taxi của chú phát đạt đến nỗi chú đã có thể mua được một căn nhà cho con trai. Dì tôi nói với tôi rằng chú tôi luôn giữ bùa hộ mệnh Pháp Luân Đại Pháp trong ví. Giờ đây dì cũng tin vào sự kỳ diệu của Đại Pháp và bắt đầu học công.

Bố chồng tôi bị gãy đốt sống thắt lưng L4 và L5 và đau đớn đến nỗi phải nằm liệt giường hơn 100 ngày. Rất nhanh sau khi đọc Chuyển Pháp Luân, cơn đau của ông đã biến mất và ông có thể đi bộ khoảng mười dặm đến nhà tôi học Pháp.

Mẹ chồng tôi có vấn đề nghiêm trọng về dạ dày. Khi nội soi, bác sĩ đã đề nghị bà nhập viện điều trị. Lo lắng về gánh nặng viện phí, bà chỉ chấp nhận vài loại thuốc. Mỗi ngày, bà chăm chú lắng nghe một vài câu chuyện về Đại Pháp đã giúp mọi người vượt qua khổ nạn như thế nào. Bà đã nhanh chóng hồi phục và thậm chí đã bắt đầu tăng cân.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/4/5/377750.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/4/13/176483.html

Đăng ngày 29-04-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share