Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 14-3-2019] Cách đây vài năm ở một thị trấn nhỏ, tôi đứng ở một ngã tư nơi giao nhau giữa một con đường đất hẹp và đường cao tốc và đang nói chuyện với hai người đàn ông về cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp và thúc giục họ thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Đứng bên cạnh chúng tôi là hai người phụ nữ có vẻ là người bán hàng rong.

Một chiếc xe ô tô đi ra từ toà án địa phương dừng lại ngay cạnh chúng tôi. Tôi có thể nhìn thấy những người ngồi bên trong xe đang nói chuyện với nhau. Bất ngờ, một người phụ nữ nói với tôi: “Bạn có thể đưa tài liệu của bạn cho họ!” Tôi biết ý của cô ấy là gì vì cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp tại thời điểm ấy khá khốc liệt. Tôi bình tĩnh đáp lại: “Đó là một chiếc xe của cảnh sát địa phương và chị hẳn là biết những người trong đó. Chị có thể đưa những cuốn tài liệu này cho họ nếu tôi đưa chúng cho chị được không?” Cô ấy chết lặng trước sự điềm tĩnh của tôi.

Chiếc xe rời đi khá nhanh, nhưng người phụ nữ ấy đã xin tôi bốn cuốn tài liệu để tặng cho những người cô ấy biết.

Năm ngoái, trên lề đường vào ngày họp chợ ở một làng quê nhỏ, hơn chục người đã vây quanh tôi, tất cả chỉ muốn có tài liệu về Đại Pháp. Tôi bận rộn nói chuyện và phân phát tài liệu cho những người bán hàng ở chợ, khách tới chợ và những người ngang qua. Đột nhiên, cuộc trò chuyện ồn ào bỗng im bặt.

Không xa phía sau tôi, một cảnh sát đang đỗ xe môtô và quan sát chúng tôi. Tôi biết rằng là một đệ tử Đại Pháp, tôi không nên bỏ chạy vì đó cũng đồng nghĩa rằng tôi thừa nhận mình có lỗi, tôi cũng không được từ bỏ sứ mệnh cứu người của mình. Một giọng nói trong đầu nói với tôi: “Cảnh sát cũng là chúng sinh, cũng cần được cứu độ.” Tôi tự tin bước về phía người cảnh sát và mỉm cười nói: “Tôi có thứ này dành cho bạn. Hãy nhận cuốn tài liệu nhỏ này và ghi nhớ ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.’ Tôi chúc bạn và gia đình bạn mọi điều tốt đẹp nhất!” Cậu ấy ngạc nhiên nhưng nhanh chóng trở lại bình thường, nói cảm ơn tôi rồi rời đi. Đám đông lại tiếp tục vây quanh tôi.

Một lần khi tôi đang giảng chân tướng cho một người đàn ông ở trên tuyến đường chính ở một thị trấn miền quê, năm cảnh sát đi tuần tra bước về phía tôi. Người đàn ông sợ hãi và nói thầm: “Đừng nói nữa. Cảnh sát đang ở đây!” Tôi mỉm cười và nói: “Chúng ta không liên quan gì đến cảnh sát cả. Họ chỉ bắt giữ tội phạm, những kẻ ăn cắp, cướp giật hoặc lừa đảo. Chúng ta đang cố gắng làm người tốt qua việc hành xử theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Nếu họ biết điều đó, họ thậm chí có thể khen ngợi chúng ta vì những việc chúng ta đang làm. Nếu tất chúng ta đều hành xử như thế, họ sẽ không phải ra ngoài tuần tra và có thể chỉ cần ngồi ở trong văn phòng của họ một cách thoải mái. Ông có nghĩ đấy là việc tốt không?” Ông ấy bật cười.

Một lần khác tại một khu chợ ở nông thôn, ngay khi tôi giúp một người đàn ông thoái ĐCSTQ xong thì bạn của ông ấy đến. Khi ông ấy nhìn thấy cuốn tài liệu nhỏ về Đại Pháp trong tay bạn mình, ông ấy nhanh chóng bày tỏ quan điểm: “Pháp Luân Đại Pháp không được hoạt động ở Trung Quốc. Đảng lãnh đạo vẫn tốt hơn. Hãy nhìn những cuộc bầu cử ở Nhật Bản và Đài Loan: có rất nhiều bất đồng và tranh cãi, đôi khi còn bạo lực.” Tôi nói với ông ấy: “Nhiều chính trị gia ở nước ngoài hành xử rất lịch thiệp; họ tranh luận khi họ không đồng tình nhưng họ không dùng đến bạo lực. Bất đồng là chuyện phổ biến giữa các đảng phái chính trị khác nhau, vì thế tranh luận ở điều bình thường. Nhưng ĐCSTQ lại khác hẳn – nó là cỗ máy diệt chủng tàn nhẫn chống lại con người. Nó dựa vào giết người của chính mình để duy trì quyền lực. Hệ tư tưởng của ĐCSTQ không bắt nguồn từ Trung Quốc, nó đã gây ra cái chết của hơn 80 triệu người Trung Quốc kể từ khi nó nắm quyền vào năm 1949. Nó phát động phong trào “Cải cách ruộng đất”, “Tam phản”, “Ngũ phản”, dùng xe tăng và súng ống để tàn sát học sinh, sinh viên ở Quảng trường Thiên An Môn và giờ đây đang bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Lẽ tự nhiên rằng nếu bạn giết ai đó, bạn phải trả giá cho điều ấy cả đời. Nếu con người không thể đưa ĐCSTQ ra trước công lý, Trời sẽ làm và không ai ngăn cản được điều đó. Sư phụ yêu cầu chúng tôi cứu các bạn để các bạn không bị kéo theo và bị tiêu diệt cùng với ĐCSTQ khi nó phải chịu trách nhiệm về tội ác của mình. Vì thế việc bạn thoái khỏi tất cả các tổ chức của Đảng rất quan trọng.” Người đàn ông không nói gì sau khi nghe tôi nói và rời đi.

Một ngày mùa hè tại một khu chợ nông thôn, có ba người đang ngồi dưới bóng râm. Tôi tìm cách thuyết phục họ thoái khỏi ĐCSTQ, nhưng người thứ ba kịch liệt phản đối. Anh ấy đưa ra tất cả những lời dối trá về Pháp Luân Đại Pháp mà ĐCSTQ đã nhồi nhét, và đe dọa sẽ gọi cảnh sát. Tôi ngay lập tức phát chính niệm trong tâm để dừng ngay việc gọi điện cho cảnh sát của anh. Tôi không thể để anh ấy phạm tội đối với Đại Pháp.

Tôi phát hiện một người đàn ông khác đang ngồi gần đó, do đó tôi nói chuyện với anh ấy. Anh rất ủng hộ Pháp Luân Đại Pháp và cố gắng trấn tĩnh người đàn ông phản đối Đại Pháp: “Chúng ta sẽ có ít quan chức chính phủ tham nhũng hơn nếu tất cả chúng ta đều sống theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Thần Phật chắc chắn sẽ trừng phạt những kẻ bất lương.”

Lúc này, hai người đàn ông ban đầu cũng tham gia vào cuộc trò chuyện. Ba đối một, người đàn ông phản đối Đại Pháp nhận thấy mình bị yếu thế và bỏ cuộc.

Sư phụ giảng:

“Nếu thật sự có thể khi khó nạn trước mặt mà niệm đầu rất chính, khi bức hại tà ác ở trước mặt, khi can nhiễu ở trước mặt, chư vị nói một câu [với] chính niệm kiên định liền có thể khiến tà ác lập tức giải thể, (vỗ tay) liền có thể khiến những ai bị tà ác lợi dụng phải cúi đầu đào tẩu, liền khiến bức hại mà tà ác nhắm vào chư vị [phải tan đi như] khói tiêu mây tản, liền khiến can nhiễu mà tà ác nhắm vào chư vị tiêu mất không còn tung tích.” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế miền Tây Mỹ quốc [2005])

Sư phụ cũng đã giảng:

“Tà ác không dám phản đối việc giảng rõ chân tướng và cứu độ chúng sinh, điểm then chốt là ở chỗ tâm thái khi làm công tác không có sơ hở cho chúng dùi vào.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Boston năm 2002)

Sư phụ đã giảng hết sức rõ ràng:

“Hãy vứt bỏ bất kể tâm nào, điều gì cũng chẳng nghĩ, lại làm hết thảy những gì mà đệ tử Đại Pháp nên làm, hết thảy đều ở trong ấy cả mà.” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế Washington DC [2001])

Trong 10 năm gần đây, mỗi ngày khi tôi ra khỏi nhà để giảng chân tướng, tôi lại nhẩm hai đoạn Pháp dưới của Sư phụ. Tôi biết tất cả những gì tôi cần làm là tín tâm đầy đủ vào Sư phụ và Pháp. Nhờ vậy, nhiều tình huống nguy hiểm đều được chuyển biến thành thần kỳ.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2019/3/14/-383881.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/4/12/176470.html

Đăng ngày 29-04-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share