Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Cát Lâm, Trung Quốc

[MINH HUỆ 21-3-2019] Tôi từng là một thanh niên điển trai nhưng lại nhiễm đủ loại thói hư tật xấu, như nhậu nhẹt, vũ trường thâu đêm, cờ bạc, hút thuốc,… Đạo đức và đức hạnh không có nghĩa gì với tôi. Một hôm sau khi tôi và một người bạn vừa uống rượu xong, cậu ấy chở tôi trên chiếc xe tay ga của cậu ấy và xe chúng tôi bị đâm vào một chiếc xe tải đi ngược chiều.

Vụ tai nạn vô cùng thảm khốc, bạn tôi tử vong ngay tại chỗ, mặt cậu ấy bị đâm nát đến không thể nhận ra. Lúc ấy đầu tôi be bét máu, chân bị thương nặng, thở hổn hển yếu ớt, và được đưa đến bệnh viện cấp cứu. Tôi phải khâu hơn chục mũi ở đầu và nằm bất tỉnh nhân sự khoảng một tháng trong phòng chăm sóc tăng cường. Cuối cùng bác sỹ cho hay y học hiện tại không thể điều trị được cho tôi và để tôi xuất viện. Ông ấy nói rằng dù tôi còn sống thì cũng là một người thực vật.

Gia đình đã đưa tôi về nhà, và tôi nằm trên giường không khác gì một người chết, tôi duy trì sự sống nhờ một chiếc ống truyền thức ăn qua mũi. Tôi sống không bằng chết và các cơ dần dần héo rút đi. Mẹ tôi cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, ngơ ngẩn cả người. Khi một bà bác tới thăm tôi, vừa thấy bác ấy mẹ tôi đã nước mắt dàn dụa. Bác tôi nói rằng tôi vẫn có hy vọng, và bảo mẹ tôi đọc sách Chuyển Pháp Luân cho tôi nghe. Mẹ tôi tin lời bác và hàng ngày đọc sách cho tôi nghe, dù lúc ấy tôi đang ở trong tình trạng mất ý thức.

22 ngày sau, cũng chính là ngày thứ 52 kể từ khi xảy ra tai nạn, tôi đã tỉnh lại sau hôn mê. Mọi người trong nhà đều bật khóc trong xúc động đều nói Pháp Luân Công thật thần kỳ.

Tôi nhanh chóng nhận ra mọi người, có thể nói chuyện và ăn uống. Tôi tiến triển từng ngày và không còn phải nhờ mọi người chăm sóc nữa. Tôi biết rằng chính là Sư phụ của Pháp Luân Đại Pháp đã cứu tôi từ cõi chết trở về.

Ngay khi thân thể tôi vừa mới khôi phục và tôi bắt đầu bước vào tu luyện, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã phát động bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Mẹ tôi và tôi sợ tới mức không dám tiếp tục đọc sách Chuyển Pháp Luân nữa. Chúng tôi đã ngừng tu luyện.

Hơn 10 năm trôi qua và tôi bắt đầu xuất hiện những triệu chứng giống như hậu quả của vụ tai nạn. Tôi thường xuyên bị ngất và toàn thân co giật. Tôi bị chẩn đoán mắc bệnh động kinh. Tôi có thể lên cơn co giật bất kỳ lúc nào. Tôi thường bị thương mỗi khi bị ngất xỉu ở bên ngoài một mình. Sau một thời gian gia đình không dám để tôi ra ngoài một mình nữa, và tôi lại trở thành gánh nặng của gia đình.

Sau khi bà bác biết tình hình của tôi liền bảo: “Con biết Pháp Luân Đại Pháp là tốt, cũng đã được thụ ích. Tại sao con không tu luyện? Có nhiều người dũng cảm ở ngoài kia, cớ gì con phải sợ?”

Tôi không còn sợ hãi nữa và quyết định tiếp tục tu luyện Đại Pháp vào năm 2013. Hàng ngày, mẹ và tôi học Pháp cùng với các học viên khác, dù nắng hay mưa, ngay cả sau khi chúng tôi chuyển nhà ra xa hơn. Ban đầu, tôi bị nghiệp tư tưởng can nhiễu. Nhờ không ngừng học Pháp và được các đồng tu giúp đỡ, tôi đã nhận thức rằng nghiệp lực tư tưởng không thực sự là suy nghĩ của tôi, và tôi đã có thể bài trừ nó.

Bệnh động kinh của tôi không còn nữa. Tôi bỏ rượu và thuốc lá cùng những thói quen xấu khác. Tôi sẽ không thể cải biến được như vậy nếu không tu luyện Đại Pháp. Tôi là một minh chứng sống cho sự siêu thường của Pháp Luân Đại Pháp và sự từ bi vĩ đại của Sư phụ Lý (Nhà sáng lập pháp môn). Chỉ cần chúng ta thực tâm tin rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt, thì không gì là không thể.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/3/21/384154.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/4/21/176566.html

Đăng ngày 28-04-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share