Bài viết của Quế Lâm ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 31-3-2019] Tôi năm nay 73 tuổi, và vợ tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được 20 năm. Có nhiều thăng trầm trong suốt 20 năm đó.

Pháp Luân Đại Pháp cải biến cuộc đời của chúng tôi

Trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, thân thể vợ tôi đầy rẫy bệnh tật, trong đó có bệnh suy nhược thần kinh, bệnh dạ dày, mất ngủ. Bốn mùa trong năm không có mấy ngày bà ấy không ốm và phải uống rất nhiều thuốc. Sức khỏe của tôi thì cũng không có gì để khoe, tôi đã bị chẩn đoán nhịp tim không đều, bệnh dạ dày, và viêm khí quản.

Bởi tôi đã bị bức hại trong thời kỳ Cách mạng Văn hóa, nên tôi buộc phải nghỉ hưu ở tuổi 37. Tôi chán nản và cả ngày hút thuốc, uống rượu giải sầu. Hàng xóm ai nấy đều tránh xa tôi bởi tôi thường gây sự mỗi khi say và tôi rất dễ phát hỏa. Tôi đánh đập chửi bới vợ mỗi khi tôi thấy khó chịu với bà ấy. Bà ấy thường đòi ly hôn, nhưng tôi không bao giờ đồng ý.

Bà ấy đã cố tập thể dục thể thao và luyện qua các loại khí công để cải thiện sức khỏe nhưng đều vô ích. Đến năm 1996, bà ấy bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Ban đầu tôi cũng không mấy suy nghĩ đến việc đó, nhưng tôi sớm nhận thấy bà ấy có thay đổi. Bà ấy tâm tình tốt lên, cả ngày cười nói vui vẻ, và không còn tranh cãi với tôi mỗi khi tôi nổi nóng nữa. Bà ấy luôn chăm sóc cho tôi và các con vô luận tôi có làm gì đi chăng nữa. Bà ấy giải thích cho tôi và các con về việc Pháp Luân Đại Pháp đã cải biến bà ấy ra sao.

Tôi rất xúc động. Tôi chưa từng biết đến pháp môn nào như vậy, một pháp môn có thể cải biến một người trở nên tốt hơn. Tôi biết rằng vợ mình đã chiểu theo Pháp lý Chân-Thiện-Nhẫn của Đại Pháp để hành xử. Bà ấy đã khỏi mọi bệnh tật mà không cần dùng thuốc. Những cải biến của bà ấy đã ảnh hưởng đến tôi. Tôi nhận ra Pháp Luân Đại Pháp là một pháp môn tu luyện ở tầng cao hơn.

Tôi dọn dẹp sạch sẽ tầng hai để các học viên có thể xem video các bài giảng Pháp ở đó. Tôi giúp nhóm lò để sưởi ấm và mang nước cho họ khi họ tới xem bài giảng. Thân thể tôi cũng trở nên khỏe mạnh từ lúc nào mà tôi không hề hay biết. Vợ tôi nói: “…một người luyện công, cả gia đình được lợi ích…” (Giảng Pháp tại Pháp hội Australia [1999]) Tôi tin điều này là thật.

Bị bức hại vì kiên định tín ngưỡng

Năm 1999, phong vân đột biến, Giang Trạch Dân, cựu lãnh đạo của chính quyền cộng sản đã phát động bức hại quần thể người thiện lương này. Không có ai có thể đi tới điểm luyện công nữa, và nhóm học Pháp tại nhà tôi cũng giải tán. Chúng tôi không ngừng nghe tin về những học viên bị bắt và đánh đập. Tôi trở nên lo lắng, sợ rằng chúng tôi lại một lần nữa đối mặt với Cách mạng Văn hóa. Tôi không cho phép vợ tôi ra khỏi nhà, vì tôi sợ bà ấy có thể cũng bị bắt đi giống những người khác.

Tuy nhiên, vợ tôi đã bị bắt khi bà ấy đi phô-tô tài liệu chân tướng Pháp Luân Đại Pháp. Khi tôi đến trại tạm giam để gặp bà ấy, công an từ chối cho chúng tôi gặp nhau. Tôi vô cùng giận dữ và đổ lỗi cho bà ấy vì cho rằng tất cả là vì bà ấy tu luyện Pháp Luân Đại Pháp mà ra, và tôi đổ lỗi cho các học viên khác đã khiến vợ tôi bị bắt giữ. Một hôm, tôi thấy một học viên Pháp Luân Đại Pháp trên đường, tôi đã đùng đùng nổi giận không nói lời nào mà lao vào đánh anh ấy, nhưng anh ấy không oán trách gì mà chỉ im lặng và rời đi. Vợ tôi sau đó bị kết án tù.

Khi vợ tôi được thả khỏi nhà tù, tôi không dám để bà ấy tiếp tục tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đánh đập bà ấy mỗi khi thấy bà ấy luyện công. Nhưng bà ấy vẫn ra ngoài và giảng chân tướng Đại Pháp.

Lắp đặt chảo vệ tinh

Một học viên đã lắp đặt chảo vệ tinh cho nhà chúng tôi để chúng tôi có thể xem các chương trình của Đài Truyền hình Tân Đường Nhân (NTD). Lúc đầu, tôi có phần lo lắng bởi tôi chưa từng xem bất kỳ chương trình nào giống như thế. Sau khi tôi xem Cửu Bình, tôi nhận ra vợ tôi đã đúng. Tôi giống như đã sống nửa đời người trong u u mê mê và cuối cùng đã thức tỉnh. Tôi đã mời toàn thể bà con lối xóm qua nhà chúng tôi xem các chương trình truyền hình NTD. Một lần nữa tôi lại ủng hộ vợ tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Một hôm, tôi không thể thu được tín hiệu của NTD. Tôi đã quá quen xem NTD nên một ngày không được xem khiến tôi khó chịu. Vợ tôi gợi ý: “Tại sao chúng ta không mua một cái máy tính nhỉ? Vừa có thể xem nhiều chương trình NTD hơn, vừa có thể đọc các website khác và còn có thể làm tài liệu Đại Pháp.” Tôi đồng ý. Nhờ các học viên giúp đỡ, chúng tôi đã mua một máy vi tính và một máy in. Khi tôi thấy tài liệu Pháp Luân Đại Pháp do vợ tôi làm, một người đã ngoài 60 tuổi, tôi cảm thấy rất hãnh diện về bà ấy.

Bị bắt và giam giữ

Thật không may là vợ tôi đã sớm bị bắt sau khi giảng chân tướng Pháp Luân Đại Pháp. Công an đến nhà tôi và tịch thu máy tính, máy in. Tôi đã tới đồn công an yêu cầu họ thả vợ tôi. Thỉnh thoảng tôi có uống rượu ở nhà và uống xong thì đi đến đồn công an. Họ đẩy tôi ra và gọi con trai tôi tới đón tôi về. Tôi rất thất vọng. Tôi viết “Pháp Luân Đại Pháp hảo” lên y phục, tường và cửa của nhà tôi. Một học viên đến chụp vài tấm hình và sau đó gửi chúng cho website Minh Huệ. Một người bạn từng nói với tôi rằng anh ấy thấy một tờ tài liệu Pháp Luân Đại Pháp ở Hàn Quốc, trên đó có nói về câu chuyện của gia đình tôi.

Vợ tôi bị kết án năm năm tù. Tôi thường xuyên tới thăm bà ấy. Tôi rất lo cho bà ấy bởi tôi nghe nói rằng một số học viên Pháp Luân Đại Pháp đã bị giết hại để lấy tạng. Khi gặp bà ấy, tôi hỏi bà ấy ở trong tù ra sao. Bà ấy nói rằng bà ấy ổn để trấn an tôi. Nhưng tôi biết rằng nhà tù đó không thể nào là một nơi tốt đẹp được.

Trong khi bà ấy bị cầm tù, các học viên khác tới thăm tôi và mang đồ ăn cho tôi. Tôi đã ở nhà của một học viên vào Tết Trung thu. Mỗi lần tôi tới thăm vợ ở trong tù, tôi đều chuyển tiền một lượng tiền lớn vào tài khoản của bà ấy. Tôi biết ở đó hẳn phải có rất nhiều học viên bị cầm tù, những người đó không có tiền để mua nhu yếu phẩm hàng ngày. Tôi biết vợ tôi sẽ tận lực giúp đỡ họ, và tôi cũng muốn giúp bà ấy làm vậy.

Tôi mua một chiếc máy tính khác và một học viên đã giúp tôi cài đặt nó. Tôi lại có thể xem NTD và đọc các bài viết trên trang Minh Huệ. Sau đó vì lo lắng mà tôi đã bị đột quỵ và phải nhập viện. Các học viên Pháp Luân Đại Pháp đã đến giúp tôi sau khi tôi trở về nhà. Họ dọn dẹp nhà tôi sạch sẽ và dạy tôi luyện công, và học Pháp cùng tôi.

Kiện Giang Trạch Dân

Khi vợ tôi ra tù về nhà, bà ấy bảo tôi niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” sẽ giúp tôi khỏe mạnh. Một lần, một chân của tôi đau nhức dữ dội. Con trai đưa tôi đi “hỏa trị liệu”. Sau một giờ đồng hồ hỏa trị, chân của tôi còn đau khủng khiếp hơn. Họ đưa cho tôi vài liệu trình trị liệu, bảo tôi quay lại điều trị sau. Tôi quyết định làm theo lời khuyên của vợ và liên tục niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo”. Vài ngày sau cơn đau đã hoàn toàn biến mất.

Giờ đây tôi đã minh bạch tại sao vợ tôi mỗi ngày đều đi ra ngoài giảng chân tướng Pháp Luân Đại Pháp cứu người. Bà ấy bận rộn đến nỗi thỉnh thoảng còn không về nhà để ăn trưa. Những ngày đó, tôi thường ăn mì ăn liền. Tôi cố gắng hết sức để giúp các học viên, và tôi cảm thấy rất hạnh phúc mỗi khi tôi có thể giúp đỡ họ.

Khi vợ tôi đệ đơn kiện Giang Trạch Dân, tôi cũng muốn kiện ông ta. Tôi muốn thay mặt cho thân nhân của tất cả các học viên Pháp Luân Đại Pháp– những người bị ông ta bức hại kiện ông ta. Chúng tôi đã nếm trải nhiều thống khổ như vậy là bởi ông ta và cuộc bức hại.

Đời này điều khiến tôi tự hào nhất đó là vợ tôi là một đệ tử Đại Pháp. Tôi cảm thấy điều may mắn nhất là tôi là một thành viên trong gia đình của một đệ tử Đại Pháp. Mặc dù vì nguyên nhân này nọ mà tôi chưa có bước vào tu luyện, có khả năng là duyên phận chưa tới, song tôi hy vọng vợ tôi tiếp tục tu tốt để hoàn thành thệ ước của bà ấy.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/3/31/351305.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/4/20/176560.html

Đăng ngày 27-04-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share