Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 20-3-2019] Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp và tôi là một nhân viên bán hàng tại một hiệu thuốc. Lương của chúng tôi phụ thuộc vào lượng sản phẩm mỗi người bán được, nên giữa các nhân viên trong cửa hiệu có sự cạnh tranh rất lớn. Nhân viên thuộc một ca bán hàng khác nhóm tôi hành xử đúng như vậy.

Không cạnh tranh với người khác

Vì mọi người chỉ quan tâm đến việc lôi kéo khách hàng và bán được nhiều sản phẩm, không ai nguyện ý làm những công việc mang tính phục vụ như dọn dẹp cửa hiệu. Vì tôi sẵn sàng làm công việc dọn vệ sinh, người quản lý cửa hiệu đã chuyển tôi sang nhóm kia, thoả thuận rằng đây chỉ là sự sắp xếp tạm thời, và tôi sẽ quay lại nhóm của mình vào tháng sau.

Sau khi chuyển, tôi đã chủ động và tình nguyện thực hiện công việc dọn dẹp hàng ngày. Thái độ tích cực và chăm chỉ của tôi đã truyền cảm hứng cho các đồng nghiệp, và họ nhanh chóng bắt đầu tranh nhau làm công việc vệ sinh. Đến cuối tháng, nhóm ấy không chịu để tôi ra đi và người quản lý đã đồng ý để tôi ở lại.

Mỗi ca làm việc gồm ba người. Lúc mới vào nhóm, tôi đứng ở vị trí ngoài cùng, gần cửa nhất. Bởi cái lạnh của mùa đông, các đồng nghiệp không ai muốn đứng gần cửa mở. Sau khi một đồng nghiệp nhận ra rằng tôi đạt được doanh số bán hàng cao hơn cô ấy, cô ấy than rằng tôi đang đứng ở vị trí tốt để có thể tiếp cận khách hàng đầu tiên. Cô ấy lấy vị trí của tôi, còn tôi sẵn lòng chuyển xuống vị trí cuối cửa hàng. Tưởng như tôi ở vị trí bất lợi nhưng tôi vẫn có thể bán được rất khá. Một đồng nghiệp khác nhanh chóng yêu cầu đổi chỗ với tôi, vì cô ấy bị đau bụng kinh nguyệt và đau khớp. Sau khi đổi chỗ, doanh số bán hàng của cô ấy giảm xuống rõ rệt, và cô ấy lại yêu cầu tôi quay lại vị trí ban đầu. Vì những việc này mà đồng nghiệp cho tôi biệt hiệu “sếp” và “doanh số khủng”.

Tôi cố gắng kiềm chế để không cạnh tranh với người khác, bởi tôi biết môi trường này chủ yếu được tạo ra để tôi cứu nhiều người hơn. Trong tất cả các đồng nghiệp, người quản lý cửa hiệu, và các nhân viên thu mua hàng, chỉ còn một người chưa thoái xuất khỏi Đảng Cộng Sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Một số người trong họ thậm chí còn thuyết phục cả gia đình làm tam thoái.

Giữ thanh danh của Pháp Luân Đại Pháp qua lời nói và việc làm

Danh tiếng của Đại Pháp được chứng thực qua những lời nói và việc làm của các đệ tử Đại Pháp. Chừng nào chúng ta luôn làm việc một cách chính trực, mọi người sẽ bị thuyết phục bởi sự tốt đẹp của Đại Pháp, không cần phải giải thích chi tiết cũng có thể thuyết phục mọi người thoái đảng.

Tôi sống cách hiệu thuốc 10 phút đi bộ. Một hôm, khi đang trên đường về nhà cùng đồng nghiệp Lý, chúng tôi đi qua một người bán ngô ngọt. Tôi có ý định mua nên đã hỏi giá. Người bán hàng trả lời rằng 10 tệ 6 bắp ngô. Đồng nghiệp Lý của tôi lập tức nhảy lên và trả giá 10 tệ 7 bắp ngô. Người bán hàng không đồng ý. Khi họ còn đang mặc cả, tôi đã chọn xong 6 bắp ngô và trả cho ông ấy 10 tệ. Người bán hàng tặng thêm tôi một bắp nữa, nhưng tôi từ chối. Tôi chỉ vào đồng nghiệp và nói đùa rằng, “Hãy cho cô ấy.” Đồng nghiệp Lý của tôi mỉm cười và lịch sự từ chối.

Tôi giải thích với người bán hàng rằng tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, trước khi nói với ông ấy về vụ dàn dựng tự thiêu trên quảng trường Thiên An Môn. Tôi hỏi người bán hàng rằng ông ấy có phải đảng viên không, ông trả lời có. Tôi đề nghị ông ấy thoái đảng bằng một hóa danh, và ông ấy đã đồng ý. Toàn bộ cuộc nói chuyện chỉ chưa đầy năm phút, sau đó chúng tôi lại tiếp tục đi về nhà.

Tận dụng mọi cơ hội để giảng chân tướng

Tôi tận dụng mọi cơ hội trong cuộc sống hàng ngày để giảng chân tướng về cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp, bất kể là khi mua đồ tạp hóa, đi cắt tóc, đi tắm công cộng hay đi trên đường.

Một buổi tối mùa hè năm ngoái, tôi đang ở nơi làm việc thì có ba công nhân nhập cư ghé vào cửa hiệu mua thuốc. Họ đều tầm 60 tuổi. Một người trong họ đau đến nỗi khi vừa tới cửa hiệu đã ngồi ngay xuống sàn. Ông ấy đã giẫm phải một chiếc đinh sắc, vết sâu khoảng 1cm dưới ngón chân thứ tư. Điều tôi quan tâm nhất là chân ông ấy có thể bị nhiễm trùng, không chừng phải cưa cụt. Những tình huống này tôi thường khuyên khách hàng tới bệnh viện và tiêm ngừa uốn ván. Tuy nhiên, người công nhân nhập cư lớn tuổi này không có tiền để mua ngay cả những loại thuốc cơ bản nhất.

Các đồng nghiệp của tôi lên tiếng e ngại rằng người đàn ông lớn tuổi này đang chắn lối khách hàng vào hiệu thuốc. Do đó tôi đã dẫn ông và những người đi cùng ông sang một bên, tránh cửa ra vào. Sau đó, tôi dùng nước oxy già để rửa vết thương cho ông, quết một lớp thuốc bột lên trước khi băng bó. Tất cả chỉ hết có 4 tệ. Sau đó, tôi đưa ba người đàn ông ra cửa mà không có cơ hội giảng chân tướng cho họ. Tôi chỉ thuyết phục họ thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Tôi đưa cho người đàn ông bị thương một tấm bùa hộ mệnh và động viên ông nhẩm “Pháp Luân Đại Pháp hảo”, nói với ông ấy rằng như thế sẽ giúp chân ông mau lành hơn.

Trưa ngày hôm sau, tôi gặp lại người công nhân bị thương ở chợ. Ông ấy nói rằng chân ông đang hồi phục nhanh chóng. Ông nói rằng ngày hôm qua, ông chỉ có thể đi dép lê, nhưng hôm nay đã có thể đi ủng cao su hàng ngày và chỉ còn hơi khập khiễng. Ông kể với tôi rằng ông đã chăm chỉ niệm câu “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và ca ngợi về uy lực của Đại Pháp. Hai ngày sau, hai người công nhân đi cùng cũng đến hiệu thuốc. Họ đã chứng kiến uy lực chữa bệnh của Đại Pháp nên đến để xin bùa hộ mệnh. Vì tôi không mang theo nên đã hẹn họ quay lại vài ngày sau. Cuối cùng, tôi đã tặng họ 13 bùa hộ mệnh cùng một ít cuốn giới thiệu về Pháp Luân Đại Pháp, tôi bảo họ hãy lan truyền chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho bạn bè và người thân. Hai người đàn ông nhận quà và vui vẻ rời đi.

Người khách hàng lớn tuổi ủng hộ Đại Pháp và sức khỏe đã được cải thiện

Cửa hiệu chúng tôi có một khách hàng quen, một cụ ông tầm 70 tuổi sống gần đó. Cứ hai ngày một lần, cụ lại sang cửa hiệu mua một hộp thuốc. Mặc dù biết giá thuốc của chúng tôi là cố định, ông ấy luôn cố gắng mặc cả mỗi lần tới mua. Bởi lối ăn nói chua ngoa và cộc lốc của ông nên các nhân viên trong cửa hiệu thường không thích ông. Mọi người đều tránh phục vụ ông ấy, trừ tôi. Vì ông ấy chỉ mua đủ thuốc dùng trong vài ngày nên có vẻ ông ấy không mong sống được lâu hơn. Tôi quyết định sẽ giảng chân tướng cho ông khi còn có thể.

Một hôm vô tình gặp ông đang đi bộ trên phố, tôi nắm lấy cơ hội để giảng chân tướng về cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp, và tặng cho ông một tấm bùa hộ mệnh cùng đĩa CD thông tin. Tôi rất ngạc nhiên vì ông sẵn lòng tiếp nhận thông tin và đã đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Tôi cũng khuyên ông hãy thành tâm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo.” Sau này, ông thổ lộ với tôi rằng vợ ông đã trải qua một cơn đột quỵ, và bà đã bị tàn tật. Ông là người duy nhất chăm lo cho bà hơn 20 năm nay, những căng thẳng này đã khiến tâm trạng của ông trở nên xấu.

Một hôm, ông nói với tôi rằng tay của bà nhà bị thương và vết thương không sao khép miệng. Tôi khuyên ông nên dừng một loại thuốc thảo dược Trung y của bà trong hai ngày. Vài ngày sau, ông vui vẻ thông báo rằng tay của bà nhà đã lành. Ông khen ngợi khả năng của tôi, nói tôi thậm chí còn tốt hơn cả bác sỹ ở bệnh viện. Ông đã đưa cụ bà tới bệnh viện, nhưng mặc dù làm nhiều xét nghiệm, bác sỹ vẫn không thể chữa khỏi cho bà. Sự việc này đã khiến ông kiệt sức và mất hy vọng rằng vết thương ở tay bà có thể chữa lành.

Thỉnh thoảng, ông lão lại hỏi xin thêm tài liệu thông tin Pháp Luân Đại Pháp. Mỗi khi ông tới mua thuốc, tôi thường giới thiệu cho ông những loại rẻ hơn có cùng công dụng. Vì các đồng nghiệp của tôi luôn chào bán các loại thuốc đắt tiền trước, ông bắt đầu chỉ mua thuốc khi có tôi ở đó. Thực tế, vì tình hình sức khỏe của cụ bà và các bệnh tật của ông, ông đã mua một lượng lớn thuốc của chúng tôi và thậm chí trở thành khách hàng VIP nhất của hiệu thuốc.

Một thời gian sau, sức khỏe của ông xuống dốc đến nỗi ông không thể đứng vững hay giữ thăng bằng. Bởi không còn ai khác chăm sóc cho vợ, để chống chịu, ông đã dùng thuốc với liều lượng lớn. Thuốc đã ảnh hưởng tới dạ dày của ông, ông trở nên càng ngày càng gầy. Cuối cùng, ông buộc phải tới bệnh viện. Sau khi biết tình trạng của ông, tôi biết chỉ có Đại Pháp mới có thể cứu ông. Tôi đưa cho ông cuốn Chuyển Pháp Luân, và ông đã cố gắng đọc sách mỗi ngày. Trong một thời gian ngắn, ông đã lấy lại trọng lượng bị giảm sút, và da dẻ trở nên hồng hào.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/3/20/大法弟子的言行就是真相-384121.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/4/7/176414.html

Đăng ngày 21-04-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share