Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 21-01-2019] Tôi năm nay 63 tuổi và đã nghỉ hưu. Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào ngày 12 tháng 4 năm 1996, khi đang tìm kiếm phương pháp điều trị cho căn bệnh của chồng tôi. Tôi muốn chia sẻ vài thể hội tu luyện của bản thân, mà trên hết là tất cả những điều này là minh chứng cho sự vĩ đại của Sư phụ [Lý Hồng Chí].

Khỏi bệnh mà không cần điều trị

Một đêm vào tháng 8 năm 2007, trước khi đi ngủ, tôi thấy có một mụn nhọt đỏ bên dưới nách. Nó phát ngứa vào ban ngày và ngứa không chịu nổi vào ban đêm, càng gãi lại càng ngứa hơn.

Ngày hôm sau, khoảng 70% cơ thể tôi bị nổi mụn nhọt đỏ, và đến ngày thứ ba, không còn chỗ nào trên da là không bị mụn bao phủ. Cơ thể tôi sưng lên và tôi khó có thể mở mắt ra. Tôi gặp khó khăn về ăn uống và sử dụng nhà vệ sinh, nhưng tôi không bao giờ tôi thừa nhận nó là bệnh.

Tôi bắt đầu nghe các bài giảng của Sư phụ, nhưng không thể nghe rõ vì tai tôi bị sưng. Vì vậy tôi quyết định nhẩm Pháp.

Sư phụ đã giảng:

“Nhưng là người tu luyện chân chính, chư vị mang theo thân thể có bệnh, [thì] chư vị tu luyện không được. Tôi phải giúp chư vị tịnh hoá thân thể. Tịnh hoá thân thể chỉ hạn cuộc cho những ai đến học công chân chính, những ai đến học Pháp chân chính. Chúng tôi nhấn mạnh một điểm: [nếu] chư vị không bỏ được cái tâm ấy, không bỏ được cái [suy nghĩ về] bệnh ấy, [thì] chúng tôi chẳng thể làm gì, đối với chư vị chẳng thể giúp được.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Tôi liên tục nhẩm đoạn Pháp này.

Chồng và con trai tôi hối thúc tôi đến bệnh viện, nhưng tôi từ chối và bảo với họ rằng tôi sẽ ổn trong vài ngày.

Con trai tôi sợ điều tồi tệ nhất sẽ xảy ra, nên tôi trấn an cháu rằng giả định về “điều tồi tệ nhất” sẽ không tồn tại. Tôi có Sư phụ và Đại Pháp, cũng như các đồng tu trợ giúp.

Đến ngày thứ tư, người nhà nhìn thấy tình trạng của tôi không có dấu hiệu chuyển biến tốt lên. Tôi đang lăn lộn trên giường, không ngừng gãi, nước mủ màu vàng và máu dính lên tấm ga trải giường.

Một trong các chị gái thuyết phục tôi đi bệnh viện. Lúc đó tuy thân thể tôi rất yếu ớt, nhưng đầu não tôi thì thanh tỉnh. Tôi bảo với chị ấy bằng một giọng yếu ớt: “Em sẽ không sao vì Sư phụ đang bảo hộ em.”

Đang lúc nửa mơ nửa tỉnh vào ngày thứ năm, tôi nghe tiếng gió thổi từ đầu đến chân. Tôi tỉnh dậy và cảm thấy toàn bộ thân thể vô cùng nhẹ nhàng, và tôi có thể ăn được. Tôi biết rõ rằng chính là Sư phụ từ bi đã làm việc này.

Gia đình tôi đã chứng kiến sự cải biến của tôi và cám ơn Sư phụ trong nước mắt. Vào ngày thứ tám, tôi hoàn toàn hồi phục và ra ngoài để giảng chân tướng, phát tài liệu Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại.

Đề cao tâm tính, tu tốt bản thân

Tôi là một người nội trợ trong gia đình có năm người. Chồng tôi mắc bệnh nặng trong nhiều năm và không thể tự chăm sóc bản thân. Tôi cũng phải đưa cháu nội đi học và đón cháu về vào cuối ngày. Là một học viên, tôi cần làm ba việc, nên việc cân bằng giữa cuộc sống gia đình và tu luyện tốt là rất trọng yếu.

Một hôm, chồng tôi gọi tôi nhưng tôi không nghe thấy vì đang nấu ăn trong bếp. Cuối cùng, tôi nghe thấy ông ấy đang la mắng tôi. Khi tôi bước vào, ông ấy đã tát vào mặt tôi. Lúc đó, tâm tôi hỗn độn nhiều cảm xúc: Tôi đã làm việc vất vả mà ông ấy còn hét vào mặt tôi và đánh tôi. Tôi trấn tĩnh bản thân, quay sang nhìn ông ấy và nói: “Ông có muốn tát vào má bên kia của tôi không?”

Ông ấy đã không làm vậy.

Tôi bảo chồng tôi không nên dễ nổi nóng vì nó không tốt cho sức khỏe của ông ấy. Tôi cũng bảo ông ấy rằng, nếu không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, thì tôi sẽ đáp trả. Nhưng tôi đã không làm vậy, vì tôi cố gắng hành xử như Sư phụ dạy chúng tôi.

Tôi nói: “Ông không nên quá ích kỷ và muốn làm gì thì làm. Ông có thể đặt mình vào vị trí người khác và nghĩ cho người khác nhiều hơn một chút được không?”

Ông ấy gật đầu đồng ý trong khi nước mắt chảy dài trên khuôn mặt. Dường như ông ấy cảm thấy hối hận vì những gì đã làm.

Một dịp khác, tôi trở về nhà sau khi đi mua sắm. Trước khi mở cửa, tôi nghe thấy tiếng của con trai và con dâu đang cãi nhau kịch liệt.

Khi tôi bước vào, con trai tôi chỉ vào vợ cháu và nói: “Mẹ biết không, cô ấy đã nói xấu mẹ trong một thời gian lâu rồi. Con nên đánh cô ấy.”

Tôi trả lời: “Sao con dám đánh vợ chứ? Mẹ chắc là con cũng đã nói xấu gia đình của vợ con.”

Con trai tôi trở nên vô cùng bối rối. Cháu nhặt cây chổi và ném vào vợ cháu. Vì sự việc diễn ra quá nhanh đến mức tôi không chụp kịp cây chổi, nên tôi đứng trước che cho con dâu. Cây chổi đập mạnh vào vai tôi.

Cả con trai và con dâu đều hoảng hốt và la lên, gần như đồng thanh: “Mẹ không sao chứ ạ?”

Tôi trả lời: “Mẹ không sao, nhưng con đừng làm như vậy nữa. Con nên kiểm soát tính khí của con. Hai con nên nói chuyện với nhau nhiều hơn và tốt hơn và hóa giải sự khác nhau của các con một cách hòa ái.”

Vài hôm sau, con dâu mua cho tôi một bộ quần áo mới đắt tiền. Cháu nói: “Mẹ, con xin tặng mẹ.” Khi tôi nhận nó, cháu nói: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Cả hai chúng tôi đều mỉm cười.

Cầu xin Sư phụ giúp đỡ

Năm 2005, tôi đi ra ngoài để phát tài liệu giảng chân tướng. Tôi dừng xe tại một tòa nhà, xuống xe đạp, và mang theo túi đựng tài liệu. Khi tôi mở cửa, một người đàn ông đang đi bộ xuống cầu thang. Vì ông ta nhìn có vẻ không thân thiện, nên tôi đã không chào ông ấy. Ông ấy đi ngang qua tôi, rồi bất ngờ quay lại và hỏi: “Bà đang làm gì ở đây?”

Tôi nói và chỉ lên cầu thang: “Tôi đi lên cầu thang.” Ông ấy chụp túi xách của tôi và tất cả các tài liệu bên trong túi đều rơi xuống đất. Ông ta la lên: “Pháp Luân Công! Tôi sẽ đưa bà tới đồn cảnh sát. Bà không giống người sinh sống ở tòa nhà này.”

Tôi giữ bình tĩnh và nhìn ông ấy trong khi phát chính niệm để giải thể những nhân tố cựu thế lực đang thao túng ông ấy ở các không gian khác. Sau đó trong tâm tôi cầu xin Sư phụ giúp. Tôi thầm nói với Sư phụ rằng tôi sẽ không đi đến đồn cảnh sát vì tôi cần phải cứu người và xin Ngài gia trì chính niệm cho tôi.

Tôi bình tĩnh nói với người đàn ông: “Sao ông biết tôi không phải là khách của cư dân trong tòa nhà này? Tôi tin là ông có tấm lòng nhân hậu và ông sẽ được phúc báo nếu ông làm việc tốt. Nếu ông đưa tôi đến đồn cảnh sát, điều này sẽ quay lại ám ảnh ông. Pháp Luân Công không giống như những gì Đảng Cộng sản Trung Quốc miêu tả. Sư phụ của chúng tôi chỉ dạy người ta hướng thiện.”

Khi tôi đang nói, hơn 20 người đứng tụ tập xung quanh bên ngoài tòa nhà để nghe ngóng vụ việc. Tôi không ngừng nói và bảo với mọi người rằng Pháp Luân Công thực sự là gì. Tôi bảo họ rằng đó là tất cả tài liệu tôi đã đem đến để họ đọc.

Một người ban đầu có ý định đưa tôi đến đồn cảnh sát giờ trở nên im lặng. Tuy nhiên, hai người khác đi đến và chụp lấy tay và túi xách của tôi. Tôi nói lớn: “Đừng đụng vào tôi! Tôi không sợ. Hai người đàn ông đi bắt bớ một bà già, làm vậy có đúng không?”

Một người đàn ông độ tuổi 70 bước ra khỏi đám đông và nói: “Pháp Luân Công! Họ không làm điều xấu! Tại sao các người muốn đưa bà ấy đến đồn cảnh sát? Đừng can dự vào chuyện này. Không ai muốn rước rắc rối vào mình, phải vậy không?”

Hai người đàn ông đó thả tôi ra. Tôi nhặt tài liệu lên và hỏi: “Có ai muốn đọc tài liệu không?” Người đàn ông độ tuổi 70 hỏi xin một tờ và đọc nó. Những người khác cũng xin tài liệu.

Tôi chân thành cảm ơn những gì mà người đàn ông này đã làm để giúp tôi.

Trên đường về nhà, tôi cám ơn Sư phụ vì đã bảo hộ tôi bằng cách an bài người đàn ông đó đến giúp đỡ tôi.

Tôi hướng nội để tìm ra những chỗ bản thân còn thiếu sót.

Trước đây, tôi luôn chào hỏi những người đi ngang qua tôi, cho dù họ là ai, và mọi việc diễn ra tốt đẹp. Tuy nhiên, lần này, tôi đã lờ người đàn ông đi bộ xuống từ cầu thang đơn giản chỉ vì tôi nghĩ ông ấy nhìn không thân thiện. Đó là lỗi của tôi.

Sư phụ giảng rằng đệ tử Đại Pháp không có kẻ thù. Nếu tôi làm tốt, những việc những vậy sẽ không xảy ra.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/1/21/379961.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/3/13/176132.html

Đăng ngày 21-04-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share