[MINH HUỆ 08-02-2019] Năm 2016, khi đang đi bộ trên đường, tôi đi ngang qua một chiếc xe tải đang đỗ. Tôi nghĩ đi trên vỉa hè là khá an toàn, nhưng bất chợt tôi nghe thấy một tiếng hô lớn: “Lùi lại! Lùi lại!” Tôi ngừng lại ngay lập tức. Tôi nhìn quanh nhưng không biết tiếng nói phát ra từ đâu.

Tuy nhiên, thông qua thiên mục tôi nhìn thấy một cỗ xe ngựa hoàng gia kiểu cổ xưa đang chạy thẳng về hướng tây. Đồng thời lúc đó, tôi cảm thấy dường như đầu tôi hơi sưng lên. Tôi không cảm thấy gì nữa, tôi nhìn xuống và thấy mình đang bị quấn trong một thứ vật chất màu trắng, mềm, dầy. Từ vật chất đó phát ra những chùm sáng màu vàng, tôi nghĩ rằng chính là Sư phụ đang bảo hộ mình.

Sau đó, tôi không thể nhìn hoặc cử động nhưng tôi biết mình đang nằm trên mặt đất. Đột nhiên, tôi cảm thấy một luồng điện chạy dọc từ vai đến cánh tay nhưng không hề cảm thấy đau đớn. Tôi nghĩ: “Sư phụ đang điều chỉnh kinh lạc của tôi.” Sau đó, tôi rơi vào trạng thái ‘ngủ’ và có một giấc mơ. Thông qua cửa sổ của một căn phòng nhỏ, tôi nhìn thấy một học viên người đã qua đời vì nghiệp bệnh vài năm trước đây. Cô ấy mỉm cười với tôi.

Sau đó tôi nghe thấy âm thanh ồn ào và nó khiến tôi tỉnh lại. Tôi mở mắt và nhìn thấy một học viên khác, tôi biết là Sư phụ an bài đồng tu này đến giúp tôi. Tôi minh bạch rằng mình vừa mới bị tai nạn và tôi uể oải bảo cô ấy: “Hãy giúp tôi đứng dậy”. Cô ấy bảo tôi: “Lúc này quả thực là tôi không thể giúp chị đứng dậy được. Chị chảy rất nhiều máu. Mọi người bảo tôi không được di chuyển chị, nên tôi đã để chị nằm xuống. Chị có một vết thương lớn cỡ quả trứng phía sau đầu. Máu chảy ra từ vết thương này. Tôi sợ đến suýt ngất xỉu.”

Vài giờ sau, lúc chạng vạng tối, tôi tỉnh dậy trong bệnh viện, tôi tự hỏi liệu rằng trong lúc tôi ‘ngủ’ thì tôi có bị điều trị bằng thuốc hay không. Là một học viên, tôi biết những điều trị y tế không có chút tác dụng nào với mình. Sau đó tôi nhận ra họ đang truyền dung dịch muối cho tôi. Tôi bật dậy đả tọa mà không hề thấy cơ thể có chút khó chịu nào.

Tôi tự hỏi liệu tôi có nên rời khỏi bệnh viện. Một đồng tu đã nhắc lại lời giảng của Sư phụ: “Người thường lẽ nào khám ra bệnh của Thần? (Giảng Pháp tại Pháp hội thành phố Los Angeles [2006]). Điều này giúp tôi tăng cường tín tâm, và nói với đồng tu rằng tôi biết mình cần phải làm gì.

Ngày hôm sau, tôi được phép đi bộ. Tôi đã tận dụng từng cơ hội để giảng chân tướng cho các bác sỹ, y tá, những bệnh nhân khác và người nhà của họ về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã khuyên được 21 người thoái khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và những tổ chức liên đới của nó.

Ngày thứ ba, tôi sẵn sàng trở về nhà, nhưng tôi cảm thấy đau nhói ở cách tay mỗi khi có ai đó động vào. Tôi đã không nói chuyện với ai về việc này, vì lo họ sẽ không cho tôi xuất viện. Tuy nhiên, bác sỹ yêu cầu tôi phải chụp cộng hưởng từ, ông ấy nghi ngờ tôi bị chấn thương ở phần xương cổ.

Bác sỹ nói: “Chấn thương cổ có thể rất nghiêm trọng. Cô có thể không còn khả năng tự chăm sóc bản thân, tệ hơn là có thể chết trong đau đớn”. Tôi biết là bác sỹ hoàn toàn đúng nếu tôi không phải là học viên. Tuy nhiên, là một người tu luyện, tất cả những triệu chứng chỉ là một khảo nghiệm. Tôi nói với ông ấy rằng tôi sẽ phục hồi nhanh chóng vì tôi có thể học Pháp Luân Đại Pháp và luyện các bài công Pháp. Và chỉ cần có thế, vấn đề ở tay sẽ biến mất khi tôi trở về nhà học Pháp luyện công trở lại như bình thường.

“… [nếu chư vị] thật sự theo con đường chính đạo mà tu luyện, [thì] không ai dám động đến chư vị; hơn nữa chư vị có Pháp thân của tôi bảo hộ, sẽ không xuất hiện bất kể nguy hiểm gì.” (Bài Giảng thứ ba, Chuyển Pháp Luân)

Vụ tai nạn biểu hiện rất nghiêm trọng, nhưng tôi không hề gặp bất kỳ nguy hiểm gì. Tôi không chút sợ hãi hoặc không có chút khó chịu nào – tôi vượt qua một cách đơn giản. Tôi biết rằng nếu không có Sư phụ trông coi thì có thể tôi đã chết.

Tôi cũng được điểm hóa rằng bản thân đã trả món nợ nghiệp trong không gian này khi tôi nằm bất tỉnh trên đường 40 phút, và Sư phụ đã gánh chịu nó cho tôi.

“…Kỳ thực trong tu luyện [của] chư vị, không phải đợi đến lúc người tu luyện này đi đến bước cuối cùng, mới xem chư vị có thể viên mãn hay không. Mà là trong quá trình tu luyện của một người, [khi] thấy người đó gần đạt đến đó, sẽ bắt đầu tiến hành khảo nghiệm một quan [xem] có thể viên mãn hay không, cho nên [nó] là vô cùng trọng yếu. Chỉ cần là người tu luyện, mỗi người đều sẽ gặp phải, mà quan này đối với một người mà nói quả đúng là một khảo nghiệm sinh tử.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Canada [1999])

Không có gì là ngẫu nhiên trong tu luyện. Thể ngộ của tôi là khi đối diện với khảo nghiệm sinh tử, thì đồng thời tôi cũng trả nợ mạng. Cái lỗ ở gáy tôi chỉ là “giả tướng”, bởi lẽ tôi không cảm thấy đau đớn chút nào.

Cuối cùng, tôi cũng không yêu cầu người gây tai nạn phải đền bù tiền. Anh ấy rất xúc động, cả anh ấy và gia đình đều thoái xuất khỏi ĐCSTQ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/2/8/376337.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/3/1/176004.html

Đăng ngày 18-04-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share