Bài viết của một học viên Đại Pháp tại tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 24-12-2018] Tôi là một giáo viên ở độ tuổi 50. Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công (còn gọi là Pháp Luân Đại Pháp) vào mùa Xuân năm 1998. Tôi xin chia sẻ với các bạn nhiều trải nghiệm thần kỳ mà tôi trải qua và những sự việc mà tôi chứng kiến.

Anh trai tôi hồi phục sau khi được chẩn đoán ung thư hạch

Khoảng năm sáu năm trước, người anh thứ hai của tôi bị một loại ung thư máu. Khối u chèn ép dây thần kinh và hai chân của anh ấy bị yếu đi. Các bác sĩ tại hai bệnh viện ở Cáp Nhĩ Tân, thủ phủ của tỉnh Hắc Long Giang đã chẩn đoán anh ấy ung thư hạch. Chúng tôi gửi bệnh án của anh ấy đến Bắc Kinh và nhờ hai chuyên gian tư vấn, kết quả vẫn khẳng định với chẩn đoán ban đầu.

Tôi xin phép cơ quan nghỉ việc vài ngày để đi thăm anh ấy. Anh tôi làm trong lĩnh vực kinh doanh nhiều năm và anh ấy rất thông minh; tuy không ai nói thật cho anh ấy biết về chẩn đoán của bác sỹ, nhưng anh ấy đã có thể đoán ra được rằng mình đang mắc bệnh nan y. Là một học viên, tôi không thể nói dối, vì thế tôi quyết định sẽ không nói gì về tình trạng bệnh của anh ấy.

Mặc dù tôi và các đồng tu cố gắng thuyết phục anh ấy tu luyện Pháp Luân Công nhưng anh ấy cứ từ chối. Tôi hỏi anh ấy: “Anh à, anh có cảm thấy rằng bệnh viện sẽ chữa khỏi bệnh cho anh không?” Anh ấy trầm tư một lúc, rổi buồn bã đáp: “Không, anh không nghĩ rằng có bệnh viện nào có thể cứu được cho anh.” Tôi thuyết phục anh lần nữa: “Vậy thì, bởi vì không có bệnh viện nào có thể chữa được cho anh, vì sao anh không thử tu luyện Pháp Luân Công?”

Mẹ tôi và em gái tôi cũng là học viên Pháp Luân Công cùng đến Cáp Nhĩ Tân thăm anh ấy. Chúng tôi giúp anh hiểu được gốc rễ của bệnh tật nhìn từ giác độ của người tu luyện, và chúng tôi thu thập nhiều bài viết trên trang web Minh Huệ kể về những thần tích của Pháp Luân Đại Pháp. Chúng tôi cũng nói qua về vụ tự thiêu giả mạo trên quảng trường Thiên An Môn và nhiều vấn đề khác nữa.

Cuối cùng, anh ấy cũng đã đọc Chuyển Pháp Luân. Em gái tôi và tôi cùng ngồi nghe khi anh ấy đọc.

Không lâu sau đó, anh trai tôi mơ thấy Sư phụ Lý Hồng Chí lấy ra một miếng cao su lớn màu đen trên một máy xay ngũ cốc to. Chúng tôi giải thích rằng Sư phụ bắt đầu thanh lý nghiệp lực (một loại vật chất màu đen nhìn từ không gian khác) và đã cứu anh ấy.

Nhiều ngày sau, anh trai tôi mất cảm giác phần thân dưới, và anh không thể tự chăm sóc cho bản thân. Mẹ tôi, em gái tôi và tôi khích lệ anh ấy tiếp tục tin tưởng vào Pháp Luân Đại Pháp và không bỏ cuộc. Trong suốt thời gian này, anh ấy không làm gì ngoài việc đọc sách Đại Pháp và lắng nghe những bài giảng của Sư phụ.

Khoảng một tháng sau, anh ấy bắt đầu tự ra khỏi giường. Trước đó, nhiều bác sỹ và chuyên gia mà chúng tôi tham vấn đều thống nhất rằng bệnh của anh ấy là vô phương cứu chữa. Sau đó, anh ấy đến bệnh viện hai lần để tái khám, và cả hai lần đều cho thấy sức khỏe của anh rất tốt. Anh đã phục hồi hoàn toàn!

Chị dâu tôi (vợ của anh ấy) nói với tôi rằng bây giờ, hễ chị đi trên xe buýt hay trên ô tô, chị luôn luôn nhẩm “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân – Thiện – Nhẫn hảo!”

“Pháp Luân Công thực sự kỳ diệu”

Vào một ngày nọ ở thị trấn quê tôi, một người đàn ông vội vã băng ra khỏi nhà hàng và chào tôi khi tôi đi ngang qua. Trước đây, tôi đã giảng chân tướng cho anh ấy. Anh ấy nói: “Những điều chị nói đều là sự thật. Pháp Luân Công thực sự kỳ diệu!”

Đây là những gì anh ấy kể với tôi. Vào một ngày mùa đông, anh ấy chở củi về nhà bằng xe bốn bánh băng qua một hẻm núi hẹp và gồ ghề. Hai bên đường có những khe núi. Con đường rất trơn trượt do phủ đầy tuyết. Khi lái xe xuống dốc, phanh xe đột nhiên bị hỏng, chiếc xe tăng tốc chao đảo và nhào lên như một con ngựa chứng. Lúc đó anh ấy đã nhớ lại những gì tôi nói với anh ấy vài năm trước: “Khi gặp nguy hiển, hãy thành tâm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân – Thiện – Nhẫn hảo.” Nguy hiểm sẽ được hóa giải.”

Anh ấy đã hét to: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân – Thiện – Nhẫn hảo!” nhiều lần cho tới khi anh ấy lái xe đến chân đồi, an toàn và êm thấm.

Sau đó anh ấy thực sự rất sợ hãi, và vô cùng biết ơn Sư phụ Lý đã giúp anh ấy thoát nạn. Anh ấy không bao giờ quên được trải nghiệm này, và nhiều năm sau khi tôi gặp lại anh ấy, anh ấy vẫn còn xúc động vì điều đó. Anh ấy luôn nói với tôi rằng Sư phụ thật vĩ đại và từ bi.

Sư phụ chữa răng cho tôi

Tôi đã bị giam giữ ở trại cưỡng bức lao động trong thời gian khi cuộc bức hại vừa bắt đầu và được thả ra vào năm 2003. Ngay khi được thả, tôi không ngay lập tức bắt đầu lại tu luyện Đại Pháp. Tuy nhiên, tôi biết rằng Sư phụ không bỏ rơi tôi và Sư phụ đang chờ tôi quay về. Trong thâm tâm tôi vẫn muốn bắt đầu lại con đường tu luyện của mình.

Vài tháng sau, tôi bắt đầu đọc lại sách Đại Pháp. Tôi dành nhiều thời gian nhất để đọc sách, bởi vì tôi biết rằng tôi phải nỗ lực bù đắp cho thời gian đã mất.

Một hôm, tôi đột nhiên bị đau răng. Trước đó tôi chưa bao giờ bị đau răng; cơn đau thật khủng khiếp! Đêm đó, tôi mơ thấy miệng tôi to như một cái nhà. Sư phụ đang làm việc ở đó, Ngài mang một cái túi và dùng dụng cụ gõ vào từng chiếc răng của tôi. Sư phụ đang chữa răng cho tôi! Khi tôi thức dậy, cơn đau răng đã biến mất.

Sau đó, tôi lại đau răng thêm lần nữa, lần này thì không nghiêm trọng như lần trước. Một lần nữa, tôi lại có giấc mơ tương tự. Tôi thức dậy và không còn thấy đau trong miệng nữa.

Từ đó, tôi không còn bất cứ đau đớn nào ở vùng miệng. Sư phụ đã chữa răng cho tôi hai lần.

Sư phụ bảo hộ tôi và giúp tôi ra khỏi Trại tạm giam

Cuối tháng Tám năm 2015, tôi lại bị bắt vào trại tạm giam địa phương khoảng 15 ngày vì nộp đơn kiện Giang Trạch Dân, cựu Tổng Bí thư ĐCSTQ, kẻ đã phát động bức hại Pháp Luân Công. Những đồng tu cùng bị giam với tôi nói rằng chúng tôi không nên ký vào tài liệu nào khi được thả, bởi vì nó có nội dung phỉ báng Pháp Luân Công. Tôi tự nhủ: “Mình sẽ đọc kỹ từng từ trên tờ giấy khi họ yêu cầu mình ký.”

Ngày thứ 15 là ngày tôi được thả, lính canh đã không để tôi đi vì tôi từ chối ký tên lên văn bản của chúng, nhưng tôi không động tâm. Buổi sáng hôm ấy khi thức giấc, những từ sau trong bài giảng Pháp của Sư phụ hiện rõ trong tâm tôi,

“Gốc của tôi gắn trên vũ trụ, ai có thể động tới chư vị, người ấy có thể động đến tôi; nói thẳng ra, người ấy có thể động đến vũ trụ này.” (Bài giảng thứ nhất – Chuyển Pháp Luân)

Trong suốt ngày hôm đó, đoạn Pháp trên liên tục triển hiện trong tâm trí tôi. Tôi tự nhủ: “Sư phụ đã tạo ra vũ trụ này. Trại tạm giam này của ĐCSTQ có được tính là gì không? Sư phụ sẽ nói lời cuối cùng rằng liệu tôi có thể rời khỏi nơi này hay không.”

Khoảng một giờ sau, một nữ cảnh sát đưa tôi xuống cầu thang, mang theo một tờ giấy cho tôi ký; em gái tôi đã đến đón tôi và đang chờ tôi. Tôi từ chối ký tên, và đề nghị rằng họ nói chuyện với em tôi và bảo em ấy ký thay tôi. Em tôi cũng không muốn ký tên. Sau đó, tôi đã gặp em ấy ở tầng trệt.

Chúng tôi đi theo cảnh sát đến một văn phòng, ở đó có một nữ cảnh sát cố van nài tôi ký tên. Một nhân viên văn phòng khác làm việc chung với cô ấy cố gắng thuyết phục tôi ký tên. Họ liên tục thuyết phục tôi.

Sau một lúc, em tôi đứng dậy và đi nhanh về phía cửa ra vào; tôi cũng đứng dậy và theo sát em ấy. Lúc đó có khoảng năm nhân viên trong văn phòng. Dường như tất cả họ đều bất động tại chỗ ngồi của họ! Họ liên tục hét lên: “Ký tên đi!” Họ không để chúng tôi đi, nhưng họ cũng không cử động được. Em tôi và tôi nhẹ nhàng mở cửa và rời văn phòng.

Trong căn phòng chờ gần đó, tôi nói chuyện vài phút với những người bạn đang chờ đón tôi về. Tôi biết rằng Sư phụ đã giúp tôi mở cửa để tôi có thể rời khỏi trại tạm giam đó.

Họ hàng nhận được phúc báo từ Pháp Luân Đại Pháp

Đã có nhiều lần những thành viên gia đình tôi nhận được phúc báo vì tôi tu luyện Pháp Luân Công.

Có năm, con gái tôi và gia đình bốn người của chú tôi cùng đến Bắc Kinh đón Tết Nguyên đán với chúng tôi. Họ lái xe vào ban đêm, và chú tôi thì không quen đường. Hơn nữa, đường sá rất trơn trượt vì tuyết phủ. Xe ô tô của họ rơi xuống một cái rãnh và bị hư, nhưng mọi người vẫn ổn. Chị dâu tôi nói với con gái tôi: “Vì mẹ cháu là học viên Pháp Luân Công nên Sư phụ Lý đã bảo hộ tất cả chúng ta.”

Lần khác, thím tôi dẫn cháu nội trai 6 tuổi ra thị trấn chơi. Vào ban đêm, bé trai rất sợ hãi. Cháu nói rằng có thứ gì đó xấu xí đang nhìn chằm chằm vào cháu, và cháu khóc mãi không dừng. Người lớn không thể thấy bất kỳ thứ gì mà cháu mô tả, nên bắt đầu lo lắng. Tôi đưa cho cháu trai một chiếc kẹp sách có dòng chữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân – Thiện – Nhẫn hảo!” trên đó và cháu đeo vào cổ. Sau đó cháu đã bình ổn lại, mọi người đều ngạc nhiên và nói rằng Đại Pháp thực sự kỳ diệu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/12/24/378831.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/3/30/176323.html

Đăng ngày 17-04-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share