Bài viết của một học viên ở tỉnh Sơn Đông

[MINH HUỆ 24-02-2019] Trong vài năm vừa qua, tôi gặp phải nhiều khổ nạn liên quan đến chồng tôi. Giờ đây, khi nhìn lại, tôi nhận ra rằng tất cả đều là do các tâm chấp trước của tôi gây nên. Tôi coi thường chồng và luôn muốn ly hôn. Tôi càng ghét anh ấy thì anh ấy lại càng trở nên tệ hơn. Tôi đã rất lo lắng. Tâm tôi dao động, tôi đã không nhìn nhận vấn đề này dựa trên nguyên lý của Pháp. Vì thế gần như ngày nào tôi cũng cãi lộn với anh ấy. Rồi anh ấy thậm chí đã trở nên tệ hơn. Sau đó anh ấy đã không về nhà ăn tối mà chìm đắm trong cờ bạc, rượu chè và có quan hệ bất chính với một người phụ nữ khác. Anh ấy đã ngập trong nợ nần hơn 100.000 Tệ. Ngày càng nhiều người đến nhà tôi để đòi nợ.

Sau đó, tôi chỉ mặc kệ anh ấy. Khi anh ấy về nhà, chúng tôi chẳng nói gì với nhau hoặc chúng tôi chỉ đơn thuần là lại cãi lộn. Chúng tôi không thể hợp nhau. Đôi khi, tôi bị can nhiễu quá nhiều và không thể tập trung học Pháp.

Để ngăn cản anh quay lại chơi cờ bạc, tôi đã cãi lộn với anh rất nhiều lần. Mặc dù có món nợ lớn nhưng anh vẫn đi chơi cờ bạc bất cứ khi nào có tiền trong tay. Tôi ở nhà cố quản thúc anh và học Pháp khi anh đã đi ngủ.

Đôi khi, anh vẫn thức dậy và ra khỏi nhà sau khi tôi đi vắng. Trong suốt những năm đó, tâm tôi bị anh dẫn động. Trong khi học Pháp, tôi còn nghĩ đến việc anh ra ngoài đi chơi cờ bạc. Sau khi về đến nhà, tôi chỉ có thể yên tâm sau khi thấy anh ở nhà.

Tôi sẽ rất tức giận và gọi điện thoại cho anh ngay lập tức khi anh đi ra ngoài. Lời lẽ của tôi rất cay nghiệt và tôi trách cứ anh với tâm oán hận mạnh mẽ. Sau đó, anh thậm chí còn không thèm trả lời điện thoại của tôi. Tôi thậm chí còn tức giận hơn và hoàn toàn quên rằng tôi là một người tu luyện. Tôi biết tôi phải khoan dung nhưng tôi không thể. Tình trạng này đã kéo dài trong khoảng từ bốn đến năm năm.

Sau khi học Pháp và chia sẻ với các đồng tu, tôi nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề. Các học viên Đại Pháp phải hướng nội vô điều kiện. Tôi hướng nội và tìm thấy các tâm chấp trước mạnh mẽ như tâm tranh đấu, oán hận và tự tư. Trong những năm qua, tôi chưa bao giờ đứng tại phương diện của anh để suy xét vấn đề.

Khi cuộc đàn áp bắt đầu, tôi đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho Pháp Luân Công. Anh đã đưa tiền cho tôi để hỗ trợ tôi. Sau khi tôi bị bắt, anh đã bảo vệ và cất giữ sách Đại Pháp cẩn thận. Tôi nên cảm thấy biết ơn anh và nói lý lẽ với anh bằng tâm thái hòa ái.

Sư phụ giảng:

“tôi vẫn thường giảng rằng một người nếu hoàn toàn muốn tốt cho người khác, chứ không có bất kể chút nào mục đích hoặc nhận thức của mình, thì lời nói ra sẽ khiến người nghe rơi lệ. Tôi không chỉ là dạy chư vị Đại Pháp, tác phong của tôi cũng là để lưu lại cho chư vị, ngữ khí, thiện tâm trong công tác, thêm vào đó là đạo lý có thể cải biến nhân tâm, chứ mệnh lệnh vĩnh viễn không thể!” (Thanh tỉnh – Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Làm thế nào tôi có thể thay đổi anh với tâm oán hận và tự tư mạnh mẽ đến như thế được chứ?

Khi tôi tĩnh tâm lại và hướng nội lại, tôi đột nhiên cảm thấy anh đã sống một cuộc sống khó khăn. Anh rất lo lắng mỗi lần tôi bị bắt. Có lần tôi treo biểu ngữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo” với các đồng tu, tôi về nhà tầm 2 giờ sáng. Khi tôi về đến nhà thì đèn vẫn sáng. Tôi biết anh lo cho tôi vì thời đó cuộc đàn áp vô cùng điên cuồng. Sau khi tôi về đến nhà thì anh mới đi ngủ.

Trong suốt những năm đó, anh đã không thể kiếm tiền và luôn nợ nần. Tôi không hiểu anh và luôn cãi nhau với anh. Làm sao mà anh không thể bị buồn chán được chứ? Đó là lý do đã khiến anh làm rất nhiều điều dại dột. Là một học viên, tôi nên chiểu theo Chân – Thiện – Nhẫn và không nên cãi nhau với anh về việc ai đúng ai sau. Thay vì oán hận, tôi nên chăm sóc anh và hiểu anh.

Khi quan niệm của tôi thay đổi, tôi cảm thấy nhẹ nhõm đến mức như trút được gánh nặng lớn. Anh ấy không phải là một người xấu. Có thể anh ấy làm tất cả những điều này chỉ để cho tôi đề cao chăng? Nếu không thì làm sao tôi có thể tu bỏ các tâm chấp trước đây?

Sau khi tôi tìm ra được vấn đề, anh ấy đã thay đổi hoàn toàn trở nên tốt hơn. Có lần khi bị say rượu, anh ấy đã khóc và xin lỗi tôi về tất cả những gì anh ấy đã làm trong những năm qua. Tôi cũng đã xin lỗi anh ấy vì chưa chăm sóc tốt cho anh. Tôi cảm ơn lòng tốt và sự ủng hộ của anh dành cho tôi trong thời kỳ bức hại nghiêm trọng nhất. Anh đã chào đón các đồng tu niềm nở và bảo vệ sách Đại Pháp. Các học viên khác nói tốt về anh. Tôi đồng ý rằng chúng tôi nên hiểu nhau. Sau đó khổ nạn với chồng tôi cuối cùng cũng qua đi.

Thực ra, trong khi trải qua những khổ nạn này, nó giống như Sư phụ đã giảng:

“Thực ra họ giúp chư vị tiêu nghiệp, nhưng tự họ không biết. Họ không hề gây sự với chư vị ở bề mặt, còn trong tâm lại rất tốt với chư vị; không phải như thế, [mà] cơn nóng giận thật sự xuất ra từ nội tâm. Bởi vì nghiệp lực rơi vào ai thì người đó thấy khó chịu; đảm bảo là như vậy.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/2/24/342620.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/3/20/176209.html

Đăng ngày 15-04-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share