Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại Trường Xuân, Trung Quốc

[MINH HUỆ 10-3-2019] Tôi tham dự khóa giảng Pháp đầu tiên của Sư phụ tại trường Trung học số 5 tỉnh Trường Xuân vào ngày 13 tháng 05 năm 1992.

Trưởng phòng nơi tôi làm việc nói với chúng tôi rằng Sư phụ Lý Hồng Chí sẽ mở một khóa giảng Pháp và luyện công tại trường từ 5h30 đến 7h30 tối. Tôi nhờ một người bạn mua cho tôi một vé tham gia khóa học.

Vào ngày đầu tiên của khóa học, tôi ngồi ở giữa hàng ghế thứ năm. Ngay khi tôi vừa ngồi xuống, tôi nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi, cao lớn và rất đẹp, phong độ bước vào giảng đường với nụ cười nở trên môi. Một vài người nói Sư phụ Lý đã đến. Tất cả mọi người đều đồng loạt vỗ tay chào đón Sư phụ.

Sư phụ tiến đến bục giảng và lấy tay ra hiệu cho mọi người ngừng vỗ tay. Sư phụ nói khóa giảng Pháp đầu tiên của Pháp Luân Đại Pháp chính thức bắt đầu. Sau đó, Sư phụ nói: chúng tôi có mặt ở đây là vì duyên phận, và rằng Sư phụ sẽ đưa các học viên lên một tầng thứ tâm tính cao hơn.

Tôi không nhớ Sư phụ đã giảng những gì, bởi vì lúc đó tôi quá đỗi hạnh phúc và chỉ biết rằng Pháp Luân Đại Pháp tuyệt vời như thế nào.

Ngày thứ hai, Sư phụ giảng về thiên mục. Tôi thấy trán của tôi căng ra và khó chịu, nhưng tôi vẫn thấy hạnh phúc, sau đó đầu tôi bắt đầu đau nhức. Khi bài giảng kết thúc, tôi nói với Sư phụ rằng tôi vừa trải qua cơn đau đầu khủng khiếp. Sư phụ bảo tôi hãy kiên trì tham gia lớp học.

Cơn đau đầu dữ dội xuất hiện lần đầu vào năm tôi lên 6-7 tuổi. Vào lúc mà đứa trẻ hàng xóm cùng tuổi với tôi bị chết vì bị bệnh sởi. Tiếng khóc ai oán của người mẹ khiến tôi giật mình, tôi dựa lưng vào tường và quan sát gia đình họ với hai hàng nước mắt lưng tròng. Đột nhiên, một cơn gió thổi qua. Cái lạnh đánh mạnh vào tôi, và tôi cảm nhận được cơn gió tiến vào não mình. Kể từ đó, mỗi khi trời trở gió, đầu tôi đau nhói, mắt tôi rưng rưng và bụng đau dữ dội. Tôi cũng thường cảm thấy đau ở chân vào những ngày gió lạnh.

Khi tham gia khóa giảng Pháp của Sư phụ, tôi đã 43 tuổi. Chứng bệnh đau đầu đã hành hạ tôi suốt 35 năm qua.

Ba ngày sau, tôi vẫn còn rất đau đầu, tôi nói với Sư phụ rằng tôi không thể chịu đựng được nữa. Sư phụ nhìn thấy được tình huống của tôi và vỗ lên đầu tôi ba lần. Sau đó, tôi cảm thấy rất dễ chịu và thở một hơi thật sâu. Sư phụ hỏi tôi đã ổn chưa. Tôi nói rằng: “Dạ, con đã ổn”.

Kể từ đó tôi không còn bị đau đầu nữa. Những cơn đau đầu mà tôi phải chịu đựng suốt cả đời đã biến mất hoàn toàn.

Trước khi bài giảng thứ năm diễn ra, Sư phụ dành thời gian để chữa bệnh cho các học viên. Sư phụ bảo mọi người đứng lên và Sư phụ sẽ chữa bệnh theo từng nhóm. Sư phụ bảo chúng tôi hãy nghĩ về các loại bệnh tật của mình, và nghĩ rằng các bệnh này sẽ được chữa khỏi khi tập Pháp Luân Công. Sau đó, Sư phụ nói nếu chúng tôi nghĩ về người thân trong gia đình bị bệnh, Sư phụ cũng có thể chữa khỏi bệnh cho họ.

Chồng tôi bị chẩn đoán u não, vì vậy tôi nghĩ đến bệnh tình của anh ấy. Tôi mở mắt ra và nhìn thấy Sư phụ đang đứng ở lối đi. Có 3 quả cầu lửa ở không gian khác bay ra từ bàn tay phải của Sư phụ chạy lên sân khấu. Hai mươi phút sau, Sư phụ nói dừng lại. Tôi hỏi Sư phụ về quả cầu lửa. Sư phụ bảo Ngài vừa mới xuất ra: ba quả cầu sấm để thanh lý hội trường, vì không gian trong hội trường không được thanh tịnh.

Sư phụ dạy chúng tôi luyện công sau mỗi buổi học. Khi tập bài trạm trang, vì sức khỏe yếu, tôi không thể nâng cánh tay đến đúng vị trí. Sư phụ đến bên cạnh tôi và nói với tôi đừng cử động. Sư phụ nhẹ nhàng đưa 2 cánh tay tôi lên cao. Tôi chưa kịp cảm ơn Sư phụ thì Sư phụ đã đi đến nơi khác cách nơi tôi đứng khoảng 5-6 học viên. Vào lúc đó, tôi mới nhận ra rằng, Sư phụ không phải là người bình thường. Tôi hiểu rằng một vị Thần đã đến thế gian này, giúp tôi kiên định tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và quyết tâm đó chưa hề dao động cho đến bây giờ.

Khóa giảng Pháp đầu tiên của Sư phụ diễn ra trong vòng 10 ngày, và kết thúc thành công vang dội. Hơn 200 học viên tham dự và chứng chỉ tốt nghiệp của tôi có thứ tự 137. Sư phụ đích thân trao tận tay chứng chỉ và huy hiệu Pháp Luân cho từng người.

Điều kỳ diệu mà tôi trải nghiệm được khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp

Tôi cùng hai đồng tu mở một lớp học Pháp nhóm theo lời dạy của Sư phụ rằng chúng ta nên học nhóm cùng nhau.

Một ngày nọ, trên đường đi làm về, tôi đạp xe băng qua ngã tư đèn xanh và bị kẹp giữa hai chiếc xe ô tô, họ ép vào xe đạp của tôi và làm thanh chắn bùn uốn cong. Cả hai tài xế đều chửi rủa tôi, nhưng tôi không hề bị thương. Khi về đến nhà, tôi bảo con trai sửa lại thanh chắn bùn cho mình.

Một trường hợp khác xảy ra khi tôi đang đạp xe đi làm. Tôi bị một chiếc xe tải đâm phải và rơi xuống mương. Nhờ Sư phụ bảo hộ tôi không bị thương tích gì ngoài vết xước nhẹ trên mặt.

Năm 2009, chúng tôi đi phân phát đĩa DVD Thần Vận. Tất cả các học viên đều phải tự mình sao chép đĩa DVD để phân phát. Tôi không biết cách ghi đĩa. Một ngày nọ, sau khi học Pháp xong, tôi đang phiền muộn vì không biết làm thế nào để sao chép. Sau đó, tôi nhìn thấy Pháp thân của Sư phụ đang ngồi trên một tòa sen lớn tiến đến. Việc này giúp củng cố niềm tin của tôi vào bản thân rằng mình hoàn toàn có thể làm được đĩa DVD.

Sau đó, tôi và nhiều đồng tu góp tiền để mua máy tính và máy in, nhưng chúng tôi không biết cách sử dụng. Sư phụ đã an bài một người khác đến hướng dẫn chúng tôi sử dụng máy tính và cách ghi đĩa DVD. Vì vậy, chúng tôi đã xây dựng được một điểm sản xuất tài liệu giảng chân tướng mà chúng tôi cần.

Nhiều gia đình của các học viên đã tan vỡ sau khi cuộc đàn áp bắt đầu vào năm 1999. Chẳng hạn, gia đình tôi đã tìm mọi cách ngăn cản tôi tu luyện do áp lực mà họ phải đối mặt với mọi người xung quanh tại nơi làm việc, từ cộng đồng địa phương và từ phòng cảnh sát.

Một ngày nọ, tôi và các thành viên trong gia đình bắt đầu cãi vã. Họ nói rằng, tôi là người ích kỷ và không quan tâm đến người khác. Mặc dù tôi không thể thuyết phục được họ, nhưng tín tâm tu luyện của tôi không bao giờ dao động. Tôi không thể còn sống được đến giờ nếu tôi không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi có thể từ bỏ bất cứ điều gì trên thế gian này, và quyết không bao giờ từ bỏ Đại Pháp. Cuối cùng, tôi nói rằng để không làm phiền đến các thành viên trong gia đình, tôi sẽ rời nhà mà không lấy bất cứ thứ gì.

Chồng tôi suy nghĩ một lát và nói với các con: “Nếu mẹ các con cứ khăng khăng như vậy, thì để cho bà ấy tu luyện”. Các con tôi không còn tranh cãi với tôi nữa. Chồng tôi cuối cùng cũng biết được anh ấy nên làm gì. Anh ấy biết rằng Sư phụ đã cứu sống mình khi tôi nghĩ đến căn bệnh của anh và cầu xin Sư phụ thanh lý bệnh tật và gỡ bỏ khối u trong não của anh ấy vào khóa giảng Pháp đầu tiên của Sư phụ mà tôi tham gia.

Trong những năm qua, mặc dù bản thân đã trải qua biết bao sóng gió, nhưng đến nay, mọi người trong gia đình tôi đều ủng hộ tôi tu luyện Đại Pháp. Họ đã thực sự hiểu rằng: Pháp Luân Đại Pháp là tốt.

Con xin cảm tạ ân đức cứu độ của Sư phụ!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/3/10/383677.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/3/23/176244.html

Đăng ngày 12-04-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share