Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 05-03-2019] Tôi từng được biết đến là một người nghiện thuốc lá nặng. Ở tuổi 20, tôi làm kiểm lâm và thường xuyên ở trong rừng núi một mạch khoảng hai tháng. Để xua đuổi muỗi và các loại côn trùng khác, và để giải tỏa cô đơn, tôi bắt đầu hút thuốc. Vào mỗi buổi hoàng hôn, tôi ngồi cạnh lều nhìn vào đám cây đằng xa và hút thuốc, hết điếu này đến điếu khác. Không lâu sau tôi bị nghiện thuốc lá.

Vài năm sau, tôi được tái phân công tới công tác ở phòng quan hệ công chúng và chịu trách nhiệm viết các bản tin. Tôi hút thuốc nhiều hơn vì hy vọng hút thuốc sẽ giúp tôi có ý tưởng viết bài. Sau đó, tôi được chuyển qua viện kiểm sát địa phương làm thư ký viên và phụ trách viết các bản thảo và tài liệu cho ban lãnh đạo. Công việc càng phải suy nghĩ nhiều hơn, nên tôi càng nghiện thuốc lá nặng hơn.

Khi tôi trở thành biên tập viên ở bộ phận khác, tôi phụ thuộc vào việc hút thuốc mỗi ngày bởi tôi nghĩ nó sẽ giúp tôi có cảm hứng viết bài.

Hàng ngày tôi hút từ hai đến ba hộp thuốc, và thường thức khuya quá nửa đêm. Cái gạt tàn của tôi lúc nào cũng đầy đầu mẩu thuốc lá. Thỉnh thoảng hết thuốc lá và không thể mua thêm vào nửa đêm, tôi sẽ thu thập các đầu mẩu thuốc đã hút, moi các sợi thuốc sót lại ở trong các đầu mẩu đó, rồi gói lại và hút tiếp.

Các bức tường trắng ở văn phòng tôi và các ngón tay tôi chuyển sang màu vàng do liên tục dính khói thuốc. Có lần khi viết một bài báo, tôi hút hết ba hộp thuốc lá, sau đó tôi cảm thấy chóng mặt và nôn mửa như bị say rượu. Tôi nhận ra mình bị say vì hút thuốc.

Sức khỏe của tôi tệ đi và tôi trở nên yếu dần theo thời gian. Tôi tự hứa với bản thân sẽ cai thuốc lá nhiều lần nhưng việc cai thuốc chỉ kéo dài hơn vài giờ. Mỗi khi lên cơn nghiện thuốc, miệng tôi sẽ bị chua, tâm phiền ý loạn, cảm giác không khí chung quanh bức bách và ngột ngạt. Chỉ hút thuốc mới có thể giúp tôi bình tĩnh, nếu không tôi không thể làm được gì.

Pháp lý của Pháp Luân Đại Pháp là vĩ đại và vô song

Cuối năm 1996, một người bạn giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp cho tôi. Tôi chưa bao giờ biết đến một môn tu luyện dạy con người sống theo Pháp lý Chân-Thiện-Nhẫn như thế. Tôi khâm phục Sư phụ Lý Hồng Chí, Nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp vì những Pháp lý vĩ đại và vô song như vậy.

Tôi bắt đầu nghe các bài giảng Pháp của Sư phụ Lý mỗi ngày và học năm bài công pháp. Trong vòng năm ngày, kỳ tích đã xuất hiện, hút thuốc đem đến cho tôi mùi vị kỳ lạ và kinh khủng, khiến tôi tránh xa thuốc lá. Tôi vừa mừng vừa sợ. Mừng vì cuối cùng tôi cũng có dịp cai thuốc lá. Nhưng sợ và lo lắng rằng không hút thuốc thì liệu tôi còn có thể viết được những bài viết hay hay không.

Thật ngạc nhiên, đầu não và mạch suy nghĩ của tôi vô cùng rõ ràng. Suy nghĩ của tôi trở nên rộng hơn và sâu hơn, và công việc của tôi trở nên bớt căng thẳng hơn. Không ngờ là tôi có thể làm việc hiệu quả hơn mà không cần đến thuốc lá! Tôi thực sự cảm nhận được có Thần lực đang gia trì cho mình.

Tôi ngày càng thêm tín tâm vào Đại Pháp, tôi thường xuyên đọc Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp, và luyện công hằng ngày. Sức khỏe của tôi cải biến, tôi cảm thấy tràn đầy năng lượng và tất cả các giác quan của tôi trở nên nhạy bén hơn.

Hậu quả của việc từ bỏ Pháp Luân Đại Pháp

Sau khi cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp bắt đầu vào tháng 7 năm 1999, ban lãnh đạo tại đơn vị làm việc buộc tôi phải từ bỏ tu luyện và lăng mạ Pháp Luân Đại Pháp. Cán bộ từ ủy ban khu phố và đồn công an đã giám sát và liên tục sách nhiễu tôi. Dưới áp lực này, tôi đã sợ tới mức không dám luyện công nữa.

Năm 2007, tôi đột nhiên cảm thấy khó thở và thỉnh thoảng ho ra máu. Không lâu sau, tôi bị chẩn đoán mắc bệnh lao. Khi ngủ thì tôi không thể nằm xuống mà phải quỳ trên giường vì bị khó thở. Mỗi khi khó thở, tôi phải cố ráng sức để hít thở, hễ dùng sức một cái là liền bị ho ra máu. Tôi dùng tất cả các loại thuốc và theo tư vấn của bác sĩ, tôi bắt đầu uống nhiều thực phẩm chức năng khác nhau. Với chế độ ăn nhiều protein và nhiều đường, tôi mắc bệnh tiểu đường, dẫn đến bị hoại tử, bệnh thận, và thị lực bị mờ. Tôi kiệt sức sau khi dùng hết thảy các phương pháp điều trị y tế mà không có hiệu quả gì nhiều.

Quay lại tu luyện Pháp Luân Đại Pháp

Khi tình huống của tôi ngày càng xấu đi, tôi nhớ lại khoảnh khắc kỳ diệu khi chứng nghiện thuốc lá của tôi đã dứt hẳn trong vòng năm ngày. Tôi nghĩ: “Không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, sức khỏe của tôi đã sụt xuống mức trầm trọng và đáng báo động. Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) cấm tôi tu luyện là tôi liền không tu luyện nữa hay sao? Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp là vì ai? Thân thể của tôi là thuộc về tôi. Tôi đang bị ho ra máu, hoại tử trong bắp thịt, và thị giác bị mờ. ĐCSTQ có thay tôi mà gánh chịu bất cứ điều gì hay không? Con cái lúc nào cũng lo lắng cho tôi. Tôi đã chi quá nhiều tiền và thời gian cho bệnh tật của mình. ĐCSTQ có bồi thường cho tôi không? Tại sao trong mấy năm qua tôi lại có thể quá hồ đồ như thế?”

Sau một thời gian dài nghiêm túc và bình tĩnh suy xét, tôi quyết định quay lại tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Bây giờ tôi đã tiếp tục việc học Pháp mỗi ngày. Vì tôi không thể nhìn rõ chữ, nên hàng ngày các đồng tu đến nhà tôi và đọc sách cho tôi nghe. Khi họ không đến, tôi nghe băng giảng Pháp của Sư phụ. Tôi cũng đồng thời duy trì luyện công. Mặc dù đôi chân của tôi không còn đủ sức lực, nhưng tôi cố gắng luyện công và thỉnh thoảng dừng lại nghỉ một lát. Bây giờ sức khỏe của tôi đã cải biến theo chiều hướng tốt hơn.

Cảm tạ Sư phụ đã ban cho con cơ hội được tu luyện Đại Pháp cao đức tuyệt vời như vậy. Kể từ bây giờ, con nhất định sẽ luôn trân quý và tận dụng thời gian tu luyện Đại Pháp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/3/5/376676.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/3/27/176285.html

Đăng ngày 09-04-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share