Bài viết của một học viên tại tỉnh Sơn Đông,Trung Quốc

[MINH HUỆ 04-03-2019] Năm 1997, tôi 27 tuổi và có cơ hội đọc được quyển sách Chuyển Pháp Luân. Quyển sách đã giải đáp cho tôi nhiều thắc mắc về cuộc sống.

Tôi đắm mình trong từ bi của Sư phụ Lý Hồng Chí, mỗi lần giở sách ra, tôi có thể cảm nhận những thay đổi lớn lao từ nội tâm tôi. Học Pháp Luân Đại Pháp vào thời điểm đó đã đặt định cơ sở cho tu luyện của tôi, giúp tôi vượt qua những khó khăn mà tôi phải đối mặt sau này.

Giảng chân tướng về Đại Pháp tại cơ quan

Bắt đầu từ năm 1999, Pháp Luân Đại Pháp đã bị phỉ báng tại Trung Quốc. Tôi đã nói với các vị Lãnh đạo tại cơ quan: Tôi vẫn đang tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và tôi có thể sẽ đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho quyền được tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Ngay lập tức tôi gần như bị giam lỏng ở nhà. Những người Lãnh đạo này yêu cầu chồng tôi, cha mẹ tôi, bạn bè tôi và họ hàng đến nhà và cố gắng thuyết phục tôi ngừng tu luyện Đại Pháp. Một vài người khóc, một vài người van nài, và một vài người khác thì giận dữ. Tôi vẫn kiên định rằng tôi sẽ không dừng tu luyện Đại Pháp.

Cuối cùng, những Lãnh đạo đó nói rằng nếu tôi kiên quyết theo Pháp Luân Đại Pháp, họ sẽ khai trừ tôi ra khỏi Đảng Cộng sản. Không chút do dự, tôi viết thư thoái Đảng: “Là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, hiện giờ tôi có đức tin khác với Đảng Cộng sản. Tôi tuyên bố rằng tôi thoái Đảng.”

Một người trong số họ hỏi tôi một cách thân thiện, tại sao tôi tuyên bố rằng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp trong khi biết rõ rằng điều này có thể đặt tôi vào tình huống nguy hiểm vì mất việc, mất gia đình và thậm chí mất đi tính mạng.

Tôi nói với anh ấy rằng mặc dù tôi yêu chồng tôi, con tôi, bố mẹ tôi và cả công việc của tôi, nhưng tôi không thể nói dối về Đại Pháp vì tôi đã thọ ích từ môn tu luyện này.

Anh ấy hỏi: “Chị sẽ sống như thế nào nếu mất tất cả – công việc và gia đình?”

Tôi mỉm cười đáp: “Sư phụ tôi nói rằng học viên Đại Pháp là được phúc báo. Tôi không nghĩ rằng tôi sẽ mất mọi thứ. Thậm chí nếu tôi có mất một vài thứ nào đó, tôi vẫn còn có Đại Pháp!” Chúng tôi đã trò chuyện với nhau đến tận nửa đêm.

Cuối cùng anh ấy nói rằng anh ấy ngưỡng mộ tôi và anh ấy sẽ thuê tôi nếu anh ấy là chủ của Công ty tư nhân (Cơ quan tôi đang công tác có liên quan đến Quân đội và do Chính phủ quản lý).

Tôi bị sa thải, và không nhận được bất kỳ khoản trợ cấp thất nghiệp hoặc khoản đền bù nào. Thời điểm đó, Cơ quan có một công việc khẩn cấp và tôi là người duy nhất biết làm việc đó. Tôi quyết định ở lại làm thêm một tháng để giúp đỡ họ mà không nhận chút thù lao nào. Một năm sau, tôi viết một bức thư gửi cho Giám đốc Công ty.

Tôi kể cho ông ấy nghe rằng mất việc ở một Cơ quan Nhà nước đã không thể hủy hoại tôi, vì tôi vẫn đang sống tốt. Tôi bảo ông ấy hãy ghi nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo.” Ông ấy đã gọi lại cho tôi và nói: “Chị là một người tốt. Tôi sẽ ghi nhớ Pháp Luân Đại Pháp hảo.”

Chạm đến trái tim của những thành viên trong gia đình

Tôi mất việc, nhưng tôi vẫn còn một người chồng mẫu mực và một cô con gái đáng yêu. Trước bức hại, chồng tôi chăm sóc con tôi để tôi có thời gian luyện công vào mỗi sáng, học Pháp vào mỗi tối và tham gia hoạt động vào cuối tuần.

Sau khi bức hại diễn ra, anh ấy đã vượt qua sợ hãi khuyên tôi tiếp tục tu luyện. Chồng tôi đã phải chịu đựng áp lực rất lớn sau khi tôi bị bắt vì đến Bắc Kinh thỉnh nguyện cho quyền được tu luyện Đại Pháp.

Nhiều người nghĩ anh ấy sẽ ly hôn tôi. Anh nói: “Anh không thể để con gái mình không có mẹ.” Vì thế chúng tôi vẫn chung sống với nhau.

Trong khi cố gắng giúp đỡ công việc kinh doanh của gia đình, năm 2006, anh ấy đã xúc phạm đến một Lãnh đạo địa phương, người đã gây khó khăn cho anh ấy. Nhiều năm lo lắng sợ hãi đã làm cho chồng tôi suy kiệt kinh thần.

Một ngày, anh ấy đã đi đến giới hạn chịu đựng và đã tự tử trước mặt tôi bằng cách nhảy từ lầu cao xuống. Khoảnh khắc tôi nhìn thấy chồng tôi nằm trên mặt đất dưới chân tòa nhà, tôi nhận ra rằng gia đình tôi đã tan vỡ.

Tôi xác định không dao động, vì tôi biết mình cần phải sống như một học viên Đại Pháp. Mỗi ngày tôi đều nhẩm Pháp của Sư phụ trong tâm. Vì thế, tâm tôi trở nên thanh tĩnh hơn, và tôi có thể phóng hạ nỗi buồn và những chấp trước người thường.

Gia đình chồng tôi nguyền đổ tội cho tôi về cái chết của chồng tôi. Họ nghĩ rằng anh ấy đã bị hủy hoại vì tôi tu luyện Đại Pháp.

Trong suốt 10 năm khi chồng tôi còn sống, tôi đối đãi với tất cả thành viên gia đình chồng tử tế và giúp đỡ họ rất nhiều. Bây giờ, đột nhiên họ thậm chí còn không muốn nói chuyện với tôi. Tuy nhiên, tôi thấu hiểu cảm giác của họ.

Chồng tôi đã từng là một đứa con đáng tự hào nhất trong gia đình. Anh ấy cũng là người duy nhất trong làng học đến đại học. Đương nhiên là gia đình anh ấy sẽ có thời gian khó khăn để chấp nhận sự mất mát này. Nếu là tôi tự tử, liệu gia đình tôi không nguyền rủa chồng tôi?

Tôi nói với chị chồng: “Chị à, hãy tin em. Em sẽ không tái hôn. Và em sẽ đối xử với gia đình chị như trước đây, bởi vì tất cả mọi người đều là người thân của em.”

Dù cho có khó khăn về tài chính, tôi cố gắng giúp đỡ nhà chồng. Mỗi năm vào dịp Tết Nguyên đán, tôi về thăm quê chồng, mang theo quà tặng cho tất cả họ hàng như trước. Mẹ tôi, chị tôi và cả những học viên cùng giúp tôi chuẩn bị quà tặng.

Tôi cố gắng tham dự những sự kiện quan trọng của gia đình như đám cưới, đám tang và thỉnh thoảng giúp đỡ tiền bạc cho họ. Tôi lại được gia đình bên chồng chào đón.

Bố chồng tôi thậm chí còn khâu cho tôi một chiếc chăn. Tôi có thể nhận ra rằng ông ấy chăm sóc tôi và quý trọng tôi.

Năm ngoái, chị chồng tôi hỏi mượn tôi một số tiền vì con trai chị ấy đang mua nhà. Ban đầu tôi rất ngạc nhiên. Tôi là một người mẹ đơn thân đang cố gắng tự mình muôi dạy con gái. Làm sao mà chị có thể hỏi mượn tiền tôi được? Nhưng ngay sau đó tôi nhận ra niệm đầu này rất buồn cười. Nó cho tôi thấy rằng vì chị ấy tin tưởng tôi nên mới hỏi tôi.

Kỳ thực, dưới sự bảo hộ của Sư phụ, nhiều năm qua tôi đã có một mức lương rất tốt. Nên tôi đã cho chị ấy mượn 20 nghìn Tệ.

Mùa Đông năm ngoái, chị chồng phải nhập viện phẫu thuật. Ngay khi có thời gian, tôi đến bệnh viện thăm chị ấy và nấu những món ăn ngon cho hai mẹ con chị ấy.

Mẹ tôi và em gái tôi cũng đến thăm và thường xuyên mua thức ăn mang vào. Những bệnh nhân khác rất ngạc nhiên rằng tôi vẫn còn giữ mối quan hệ tốt với bên chồng sau khi chồng tôi đã qua đời hơn 11 năm.

Học viên Đại Pháp đối mặt với vô số khảo nghiệm và ma nạn trong thời gian này. Chính hành làm chấn động trời đất. Chính hành trong cuộc sống hàng ngày, ở nơi làm việc và với các thành viên trong gia đình là thể hiện phẩm chất của người tu luyện Đại Pháp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/3/4/383373.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/3/29/176306.html

Đăng ngày 04-04-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share