Bài viết của Minh Chí, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 08-03-2019] Cha tôi mỗi ngày đều sống trong sợ hãi vì lo lắng cho sự an toàn của tôi kể từ sau tháng 7 năm 1999, khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu bức hại Pháp Luân Công.

Cha nhất mực thương yêu tôi kể từ khi tôi còn nhỏ và chưa bao giờ nặng lời với tôi, chứ chưa nói đến trách mắng tôi. Tuy nhiên, cuộc sống gia đình hạnh phúc và êm ấm của chúng tôi đã bị tan vỡ khi ĐCSTQ bức hại Pháp Luân Công.

Tôi bị bắt giữ phi pháp và bị bức hại vài lần, khiến cha tôi bị đau khổ và dày vò rất nhiều.

Có lần cha đi một quãng đường xa đến đồn cảnh sát nơi tôi bị giam giữ phi pháp. Cha không được phép vào thăm tôi, nhưng ông thấy có một cảnh sát đang nhốt một học viên Pháp Luân Công trẻ tuổi khác, cũng trạc tuổi tôi, trong một chiếc lồng kim loại nhỏ.

Chiếc lồng nhỏ đến mức không thể ngồi thẳng, người học viên đó chỉ có thể nửa ngồi xổm ở trong đó. Cảnh tượng đó đã khiến cha tôi đau lòng sâu sắc và cha không thể không tưởng tượng ra những hình phạt tàn khốc mà tôi có thể đang phải chịu đựng. Người cha nhân từ của tôi, một người luôn kiên cường, đã không thể kiềm chế cảm xúc được nữa. Cha trở về nhà và khóc nức nở với mẹ tôi.

Gánh nặng tinh thần do lo lắng tột độ, sợ hãi, đau khổ, bất lực, rối trí và căng thẳng, đã khiến cha tôi suy sụp. Cha đã thay đổi và trở nên nóng nảy, dễ nổi giận. Cha tôi sẽ mất bình tĩnh đối với những điều nhỏ nhặt và việc chỉ trích tôi trở thành chuyện cơm bữa của cha.

Thực sự, trước đây cha tôi đã đọc các sách Pháp Luân Đại Pháp và biết Đại Pháp là tốt. Tuy nhiên, sau này, ông ấy bị lừa dối bởi những dối trá vu khống của ĐCSTQ. Ông ấy không thể hiểu tại sao các học viên đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho Pháp Luân Công và tại sao họ lại bước ra để giảng chân tướng cho mọi người. Khi mất bình tĩnh, ông ấy thường nói những lời bất kính đối với Đại Pháp.

Tôi cố gắng giảng chân tướng cho cha nhiều lần, nhưng ông ấy từ chối lắng nghe và thỉnh thoảng ông ấy trở nên giận dữ khi vừa nghe tôi đề cập đến cụm từ Pháp Luân Công. Tôi cầu xin Sư phụ trong tâm: “Sư phụ, xin hãy giúp cha con. Ông là một người có bản tính thiện lương nhưng bị đầu độc nặng nề bởi cuộc bức hại của ĐCSTQ. Nếu không biết chân tướng Đại Pháp, ông ấy không thể cứu được. Con đã không tu luyện tốt, không đủ từ bi để giải thể tâm oán hận trong tâm của cha con.”

Cách đây vài năm, vào mùa đông, cha tôi nhập viện vì nghi ngờ mắc bệnh về tuyến tiền liệt. Lúc đó, có ba bệnh nhân khác ở buồng bên cũng được đưa vào bệnh viện với chỉ số PSA cao, cho thấy họ mắc bệnh ung thư tiền liệt. Bác sỹ bảo rằng cần phải xét nghiệm sinh thiết. Các bệnh nhân và người nhà của họ đều u sầu và lo lắng, sợ vận rủi ập xuống.

Đối diện với khổ nạn, cha tôi dường như đã thay đổi tính khí và trở nên ôn hòa hơn. Tôi nhân cơ hội để giảng chân tướng Pháp Luân Công cho cha lần nữa và động viên cha viết “Nghiêm chính thanh minh”, tuyên bố rằng tất cả những điều bất kính mà trước đây ông ấy đã nói về Đại Pháp và Sư phụ Lý Hồng Chí đều vô hiệu lực và rằng ông ủng hộ Pháp Luân Đại Pháp.

Tôi nói: “Chỉ cần cha viết tuyên bố ủng hộ Đại Pháp, Sư phụ của chúng con sẽ điều chỉnh thân thể của cha và bệnh của cha nhất định sẽ có chuyển biến tốt lên.” Thật bất ngờ, lần này cha tôi không nổi giận. Ông mỉm cười khi nghe tôi nói. Tuy nhiên lúc đó cha không biểu đạt rõ thái độ.

Vì có quá nhiều bệnh nhân chờ đợi cho lượt xét nghiệm tiếp theo, nên chúng tôi phải về nhà và đợi hai ngày. Tôi biết Sư phụ đã cho cha tôi thêm hai ngày để ông thức tỉnh lương tri.

Khi chúng tôi đang trên đường về nhà, tôi nói với cha tôi: “Thật tốt khi cha không phải làm xét nghiệm sinh thiết hôm nay. Sư phụ đã cấp cho cha một cơ hội khác để thức tỉnh. Xin cha hãy trân quý cơ hội này.” Cha tôi bán tín bán nghi hỏi: “Nếu cha viết một tuyên bố ủng hộ Đại Pháp, thì bệnh ung thư của cha có khỏi không?”

Tôi động viên ông ấy: “Sao cha không thử xem? Dù sao cha cũng không còn gì để mất. Sẽ rất tốt trong trường hợp bệnh ung thư biến mất nếu cha viết tuyên bố. Cha hãy nghĩ về những gì có thể đắc được bằng cách làm điều đúng đắn.” Tôi cũng kể cho cha nghe vài câu chuyện có thật được công bố trên Minh Huệ Net về những người đã đắc phúc báo vì tin rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt.

Lần này cha tôi hiểu những gì tôi nói và viết một bản “Nghiêm chính thanh minh” mà không hề do dự. Trong đó, cha viết rằng tất cả những lời bất kính đối với Sư phụ và Đại Pháp mà bản thân nói trước đây đều vô hiệu và ông ủng hộ Pháp Luân Đại Pháp!

Sau đó, cha tôi cảm thấy vui vẻ và nhẹ nhõm. Con trai nhỏ của tôi cũng liên tục nhắc nhở ông: “Ông nội hãy mau niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’ thì bệnh của ông sẽ khỏi.” Cha tôi mỉm cười và bắt đầu niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” cùng với cháu nội bé bỏng. Không từ ngữ nào có thể diễn tả hết sự vui mừng mà tôi cảm nhận lúc đó. Tâm tôi ngập tràn lòng cảm ân đối với Sư phụ vì sự từ bi vô hạn của Ngài. Tôi tin chắc chắn rằng cha tôi sẽ hồi phục.

Tôi có một giấc mơ vào đêm mà “Nghiêm chính thanh minh” của cha tôi được đăng trên Minh Huệ Net. Trong mơ tôi nhìn thấy một bác sỹ trong bộ đồ trắng đang lau sạch toàn bộ thân thể của cha tôi bằng một dụng cụ nào đó. Sau đó tôi nghe một giọng nói: “Vì cha của anh đã viết ‘Nghiêm chính thanh minh’ tuyên bố vô hiệu tất cả những lời nói và hành động bất kính của ông ấy đối với Đại Pháp và ông ấy ủng hộ Đại Pháp, nên nghiệp bệnh của ông ấy đã được thanh trừ.”

Vài hôm sau, khi có kết quả xét nghiệm sinh thiết của bốn bệnh nhân nhập viện cùng lúc, chỉ có cha tôi là được chẩn đoán bị nhiễm trùng thay vì là ung thư.

Nhiều năm đã trôi qua. Cuối cùng cha tôi đã biết chân tướng Đại Pháp và thực sự tin rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Ông ấy trông thiện lương và đôn hậu trở lại và hiếm khi nổi nóng. Gương mặt của cha tôi cũng luôn thường trực nụ cười hạnh phúc.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/3/8/376656.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/3/21/176223.html

Đăng ngày 30-03-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share