Bài viết bởi một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở thành phố Trường Xuân, Trung Quốc

[MINH HUỆ 28-02-2019] Trong suốt những năm giảng chân tướng Pháp Luân Đại Pháp (còn gọi là Pháp Luân Công), tôi đã gặp nhiều người ở quê nhà của Sư phụ Lý Hồng Chí ở Trường Xuân, những người có duyên phận đặc biệt, những người may mắn nhất, những người trực tiếp quen biết Sư phụ. Họ là bạn bè thân quyến của Sư phụ. Dưới đây là vài câu chuyện ngắn thuật lại cuộc trò chuyện giữa tôi và họ, cùng những cảm tưởng của họ với Sư phụ và Đại Pháp.

“Tôi không chỉ cùng quê, mà còn là hàng xóm của Ngài nữa”

Một lần tôi dùng vài tờ tiền giấy có ghi thông điệp Pháp Luân Đại Pháp để mua thực phẩm ở chợ. Khi chủ quầy hàng nhìn thấy thông điệp, bà ấy đã đọc lớn thành tiếng: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo! Thế giới cần Chân-Thiện-Nhẫn!”

Khi bỏ tiền vào trong túi, bà ấy nói: “Đúng thế! Thế giới cần Chân-Thiện-Nhẫn!”

Nghe điều đó, tôi đã khen bà vì bà đã liễu giải Đại Pháp.

Khi tôi dùng tiền giấy lần thứ hai tại quầy của bà ấy, bà bảo rằng bà biết tôi tu luyện Pháp Luân Công.

“Dường như chị đã biết về Pháp Luân Công,” tôi nói.

“Đúng thế. Chị có biết quê của tôi ở đâu không?” bà ấy hỏi.

Khi tôi đang cố gắng đoán, thì bà ấy nói một cách tự hào: “Công Chủ Lĩnh!”

Tôi reo lên: “Đó là quê hương của Sư phụ Lý Hồng Chí!”

Bà ấy nói: “Tôi không chỉ ở cùng quê, mà còn là hàng xóm của Ngài và ở cùng một con đường,” và còn bổ sung thêm rằng vì là hàng xóm cũ của Sư phụ, nên bà ấy biết hết mọi thứ.

Tôi hỏi: “Vậy chị biết Pháp Luân Công là tốt phải không?”

Bà ấy trả lời: “Đương nhiên rồi! Pháp Luân Đại Pháp hảo! Toàn thế giới đều biết!”

Tôi hỏi lại lần nữa liệu bà ấy biết những gì tuyên truyền trên truyền thông là bịa đặt hay không và liệu bà đã thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó hay chưa, bà khẳng định rằng truyền thông không lừa được bà và bà đã sớm thoái đảng rồi. Kể từ đó, bà luôn chào tôi mỗi khi đi chợ.

Tôi cũng gặp những người khác đến từ Công Chủ Lĩnh, và giống như bà chủ quầy hàng này, hết thảy họ đều có ấn tượng tốt về Pháp Luân Công.

Bạn học cấp hai của Sư phụ

Chồng của một đồng nghiệp của tôi là bạn học của Sư phụ tại Trường Trung học Số 48 ở Trường Xuân. Sau này ông ấy trở thành giảng viên đại học và thời điểm đó Sư phụ đã điều chỉnh thân thể cho ông ấy.

Không ai biết về mối quan hệ của ông ấy với Sư phụ cho đến khi cuộc bức hại Pháp Luân Công bắt đầu và ĐCSTQ tập hợp tất cả thầy cô và sinh viên của trường ông ấy lại. Chính quyền Trung Cộng muốn mọi người nói những lời không tốt về Sư phụ. Tuy nhiên, mọi người giữ im lặng.

Không còn cách nào khác, cuối cùng các viên chức ĐCSTQ đã hỏi người chồng của cô bạn đồng nghiệp của tôi: “Chúng tôi nghe nói rằng Sư phụ Lý đã trị bệnh cho ông. Nó đã được trị khỏi chưa? Là lừa gạt phải không?”

“Bệnh của tôi đã đỡ hơn nhiều sau khi được trị. Mặc dù nó chưa hoàn toàn khỏi hẳn, nhưng đó là do vấn đề của bản thân tôi và không liên quan gì đến Sư phụ Lý,” ông ấy nói.

Vì không thể đạt được những gì họ cần, các viên chức tà đảng bắt đầu sách nhiễu bằng cách gọi điện đến nhà ông ấy. Một lần, vợ ông ấy vô cùng giận dữ và bảo những viên chức đó đừng bao giờ gọi lại cho họ nữa. Bà nói: “Sức khỏe chồng tôi không tốt, và các anh sẽ phải chịu trách nhiệm nếu có chuyện gì xảy ra! Chúng tôi sẽ không cung cấp điều gì cho các anh! Tôi sẽ kiện nếu các anh gọi lại lần nữa!”

Từ đó, các viên chức chính quyền không bao giờ gọi lại nữa.

Các bạn học còn lại của Sư phụ đều nhớ và lo lắng và hỏi thăm Sư phụ đang ở đâu và liệu họ có thể thăm Sư phụ hay không.

Một lần, bạn đồng nghiệp hỏi tôi: “Sư phụ của chị ở đâu vậy?”

Tôi bảo rằng cô ấy sẽ có thể nhìn thấy Sư phụ mỗi ngày nếu cô ấy vượt tường lửa internet. Khi tôi đưa cô ấy phần mềm vượt tường lửa, cô ấy nói một cách phấn khởi: “Bây giờ thì tôi yên tâm rồi. Tôi sẽ lên mạng internet để nhìn thấy Sư phụ.”

“Sư phụ của chị là khách thường xuyên ở nhà tôi”

Tôi gặp một người phụ nữ tại nhà của một người bạn thời đại học của tôi khi cuộc bức hại bắt đầu diễn ra. Người phụ nữ đó kể với tôi những gì cô ấy biết sau khi nghe nói tôi tu luyện Pháp Luân Công.

“Tôi biết Sư phụ của chị. Ngài cùng đoàn nghệ thuật quân đội với em trai tôi. Họ rất thân nhau,” bà ấy nói.

Bà ấy nói tiếp: “Sư phụ của chị là khách thường xuyên ở nhà tôi. À không, tôi không nên gọi Ngài là khách. Ngài giống như người nhà của chúng tôi vậy. Chẳng hạn như, khi chúng tôi vắng nhà, Sư phụ của chị sẽ đến coi sóc nhà cửa cho chúng tôi. Thậm chí Ngài còn biết đóng mộc, một số đồ nội thất của chúng tôi là do Sư phụ của chị làm đó!”

“Ai cũng biết Sư phụ của chị là một người tốt, luôn đối xử tốt với mọi người. Em trai tôi giữ liên lạc với Sư phụ của chị sau khi họ rời quân ngũ. Khi mọi người nghe nói chính quyền muốn bắt giữ Ngài, hết thảy chúng tôi đều cảm thấy phẫn nộ, bất bình. Ai cũng từ chối nói điều không tốt về Ngài khi truyền thông tìm đến.”

Một thanh niên đánh giầy

Thường thì tôi không bao giờ bỏ tiền ra để thuê thợ đánh giầy đánh bóng nó một cách chuyên nghiệp. Một hôm, tôi đem giầy đi đánh bóng lần đầu tiên, và tôi nói với người đánh giầy về Pháp Luân Công.

“Tôi vừa mới được thả sau khi bị giam ba năm trong trại cưỡng bức lao động ở Bắc Kinh,” cậu ấy nói.

Tôi ngạc nhiên và hỏi tại sao.

Một trong số đồng nghiệp của cậu ấy nói chen vào: “Pháp Luân Công! Anh ấy là bà con của Sư phụ Lý!”

Người đánh giầy kể rằng cậu ấy bị đưa vào trại lao động cưỡng bức vì đã đến Bắc Kinh thỉnh nguyện cho Pháp Luân Công. Cậu ấy nói thêm rằng cậu đến từ Công Chủ Lĩnh và là em họ xa của Sư phụ Lý. Cậu ấy đến Trường Xuân để làm việc sau khi được thả khỏi trại lao động.

Tôi hỏi: “Ở trong trại lao động, chắc cậu đã chịu nhiều thống khổ?”

“Đừng nhắc tới nữa. Nơi đó vô cùng tà ác!” Cậu thanh niên trả lời, và nói thêm rằng cậu ấy cũng kể cho hết thảy các bạn đồng nghiệp của cậu nghe về điều đó.

“Tôi biết Pháp Luân Công bị vu khống và bị bức hại”

Một buổi chiều đông, tôi đi mua một ít gạo ở quầy bán dạo ven đường và đã hỏi ông chủ quầy gạo rằng liệu ông ấy có biết về Pháp Luân Công hay không.

Sau khi đảm bảo không có ai ở gần, ông ấy bảo tôi: “Điều này tôi biết rõ. Tôi biết Pháp Luân Công bị vu khống và bị bức hại.”

Ông chủ quầy gạo bảo tôi rằng ông ấy đã từng làm việc ở chung nhà máy lương thực và dầu ăn với Sư phụ và thường gặp Sư phụ ở đó. Ông ấy nói rằng Sư phụ là một người tốt, không bao giờ tính toán với bất kỳ ai, và không ai ở nhà máy tin những gì truyền thông của ĐCSTQ tuyên truyền.

Tôi cũng gặp một nhân viên nghỉ hưu của nhà máy đó, người này mở trung tâm gia sư tại nhà. Khi tôi đưa học sinh đến trung tâm của bà ấy để học ngoại ngữ, bà ấy bảo tôi rằng mình đã từng luyện Pháp Luân Công.

“Tôi biết Pháp Luân Công là tốt. Sư phụ Lý Hồng Chí không làm điều gì sai cả, và chúng tôi biết điều đó vì chúng tôi từng là đồng nghiệp của nhau! Nhưng tôi đã ngừng tu luyện sau khi cuộc bức hại bắt đầu bởi tôi sợ sự tà ác của ĐCSTQ.”

Khi bà ấy kể xong câu chuyện về ngôi trường mà gia đình bà thành lập đã bị ĐCSTQ cướp đoạt ra sao thì trời đã tối. Trước khi tôi rời đi, bà nắm tay tôi và nói: “Khi tôi lấy lại trường học của gia đình mình, hãy cùng tôi lập trường học và để tất cả học sinh đọc sách Chuyển Pháp Luân và tu luyện Pháp Luân Công nhé!”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/2/28/383282.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/3/12/176122.html

Đăng ngày 24-03-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share