Bài viết của Hoằng Nhẫn ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 25-01-2019] Tôi từng là một cư sỹ Phật giáo. Khi còn trẻ, tôi thường đọc kinh sách và tuân thủ theo giới luật của Phật giáo. Tôi luôn coi tu hành là việc quan trọng nhất trong cuộc đời mình. Sau nhiều năm khổ tu, trí huệ của tôi cũng có chút tăng trưởng, tuy nhiên, khi gặp phải những vấn đề trong tu luyện, tôi vẫn không tìm được lời giải trong các kinh sách Phật giáo hay từ những người tu hành. Điều này khiến tôi cảm thấy rất bối rối và khổ não.

Sau khi tốt nghiệp trung học, tôi đã khổ tu cùng một lão tăng trong sơn động, chuẩn bị chính thức xuất gia thụ giới tu hành. Một lần, khi về nhà để xử lý một số chuyện thế tục, tôi đã tình cờ tham gia một lớp học Pháp Luân Đại Pháp của Sư phụ Lý Hồng Chí ở thành phố Cáp Nhĩ Tân, tỉnh Hắc Long Giang.

Lớp học đầu tiên được tổ chức vào ngày 5 tháng 8 năm 1994. Tôi nhớ như in là sau khi nghe xong buổi giảng đầu tiên, tất cả các câu hỏi khiến tôi băn khoăn trong suốt nhiều năm đều đã được giải đáp! Tôi lập tức hạ quyết tâm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi hiểu rằng những gì Sư phụ Lý truyền là Đại Pháp của Phật gia, và tôi có thể chứng ngộ được quả vị Như Lai mà không cần xuất gia. Điều này giống với lời dự ngôn về một vị Phật Di Lặc hạ thế độ nhân được ghi chép trong kinh sách Phật giáo! Lúc ấy, tôi tự nhủ Sư phụ chính là Phật hạ thế để truyền Pháp độ nhân!

Khi Sư phụ giảng đến vấn đề “thiên mục”, tôi cảm thấy không chỉ có phần trán, mà toàn bộ đại não của tôi đều căng lên. Tôi cảm thấy toàn thân chấn động, và đột nhiên, tôi có thể nhớ lại được rất nhiều sự việc diễn ra trong các tiền kiếp của mình. Tôi nhìn thấy trong nhiều kiếp sống, tôi đã từng là người xuất gia tu hành. Trong đó, rất nhiều lần tôi được Sư phụ dẫn dắt tu luyện: có lúc Sư phụ triển hiện ra hình tượng của Phật gia, có lúc triển hiện ra là hình tượng của Đạo gia. Kiếp này, tôi lại có cơ duyên đắc Pháp để tiếp tục làm đệ tử của Sư phụ.

Trong suốt khóa học kéo dài nhiều ngày, khi nghe Sư phụ giảng Pháp, tôi cảm thấy nghiệp lực đen đúa trong cơ thể tôi được tiêu trừ và toàn thân tôi nhẹ nhõm. Một hôm, từ lớp học trở về, xe đạp của tôi bị hỏng nên tôi phải đẩy xe về nhà. Lúc ấy, tôi cảm thấy như thể mình đang bay chứ không phải đang bước đi. Đó thực sự là một cảm giác tuyệt vời!

Sau khi Sư phụ giảng về Pháp lý bất nhị pháp môn, tôi đã lập tức xử lý toàn bộ kinh sách Phật giáo và các loại sách khí công mà tôi sở hữu. Trong phút chốc, tôi dường như đã nhìn thấy một bầu trời trong xanh sau cơn bão, thật thanh thản và yên bình. Thời gian sau đó, tôi thỉnh thoảng vẫn bị những tín tức của các công pháp khác can nhiễu khi đả tọa nhập tĩnh. Tôi kiên quyết nói với chúng: “Ta chỉ chuyên nhất kiên định tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Ta không muốn bất kỳ pháp môn nào khác!” Sau đó, tôi thấy những tà linh can nhiễu kia liền hóa thành khói đen và tiêu biến.

Trong lúc Sư phụ giảng Pháp, tôi nhìn thấy ở không gian khác Sư phụ là một vị Phật với mái tóc màu xanh lam, mặc một chiếc áo cà sa màu vàng kim, và Phật thể của Sư phụ tọa trên một đài sen cũng màu vàng kim. Khi giảng Pháp, Sư phụ làm những đại thủ ấn, chung quanh thân thể Sư phụ tỏa ra một vầng hào quang rực rỡ phát ánh quang huy về mọi phía. Tất cả đệ tử Đại Pháp trong phòng đều đắm mình trong Phật quang vàng kim ấy. Tôi cũng thấy vô lượng vô số các vị Thần trong thập phương thế giới cũng đang chăm chú tĩnh tâm lắng nghe Sư phụ giảng Pháp. Trong vũ trụ, hết thảy mọi thứ đều dừng lại, chỉ có giọng nói của Sư phụ vang lên trong trường không gian tĩnh lặng.

Trong giờ nghỉ giải lao, tôi nhìn thấy chung quanh thân thể một số nhân viên và các học viên cũ được bao phủ bởi những quầng sáng đầy màu sắc. Một số người đã tu luyện được nguyên anh có hình tượng như những đứa trẻ tầm bảy, tám tuổi; một số khác tu xuất được hình tượng Phật thể rất trẻ, chỉ chừng mười bốn, mười lăm tuổi. Thân thể họ tại không gian khác nhìn trong suốt và tinh khiết tựa như bạch ngọc. Tôi vô cùng chấn động khi thấy các đệ tử Đại Pháp đạt được tầng thứ cao như vậy chỉ trong vài năm ngắn ngủi! Những cảnh tượng mà tôi nhìn thấy khiến tôi càng thêm tin tưởng vào Pháp Luân Đại Pháp, và càng chú tâm lắng nghe từng câu từng chữ mà Sư phụ giảng.

Trên lớp, Sư phụ cài Pháp Luân cho từng học viên; khi về nhà, Pháp thân của Sư phụ điều chỉnh thân thể cho họ. Tôi được Sư phụ cài Pháp Luân ngay từ buổi học thứ hai. Thực ra, khoảng mười ngày trước khi tôi tham gia lớp học, tôi đã nhìn thấy những ánh sáng vàng kim bao phủ chung quanh thân thể mình, khi ấy Sư phụ đã bắt đầu điều chỉnh thân thể cho tôi rồi.

Một lần, khi đang ôn lại các bài công pháp ở nhà, tôi nhìn thấy Pháp thân của Sư phụ phân thân ra làm ba. Một Pháp thân của Sư phụ biến thành rất nhỏ và trở nên vô hình khi tiến vào trường không gian của tôi; một Pháp thân vô cùng to lớn, khi ấy tôi thấy mình ở ngay trong thân thể của Sư phụ mà tu luyện. Còn một Pháp thân khác của Sư phụ lúc nào cũng ở trên đỉnh đầu của tôi.

Khi không ngừng nghe Sư phụ giảng Pháp, thân thể tôi ở không gian khác càng ngày càng trở nên cường tráng, chủ ý thức cũng càng ngày càng thanh tỉnh. Tôi nhìn thấy ngoài chủ ý thức ra, tôi còn có ba phó ý thức khác: hai cái là hình tượng của Phật gia, còn một cái là hình tượng của Đạo gia. Họ hầu như ngồi đó bất động. Chỉ trong giấc ngủ, chủ ý thức của tôi mới cảm giác được sự hiện hữu của họ.

Thời gian trôi qua, ký ức về tiền kiếp của tôi không ngừng xuất hiện. Tôi đã từng dành hàng chục kiếp để tu luyện trong một số pháp môn. Cũng có khi, kiếp sống của tôi được kéo dài hơn ngàn năm để tôi tu luyện. Kỳ thực, tôi cảm thấy nhiều đồng tu cũng có những trải nghiệm tu luyện giống tôi trong các thời kỳ lịch sử khác nhau. Tuy nhiên, tại kiếp này, chủ tôn của Sư phụ đã đích thân đến để truyền Pháp cứu độ thế nhân. Chúng ta đã đắc được Đại Pháp và có thể chứng ngộ được quả vị của mình chỉ trong một đời. Quả thật là vô cùng may mắn!

Có lần, tôi chứng kiến một học viên có biểu hiện tiêu nghiệp rất nghiêm trọng. Ở không gian khác, tôi nhìn thấy bà ấy đã từng sát sinh và tạo rất nhiều nghiệp lực trong các tiền kiếp. Nếu không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, sinh mệnh của bà đã được định sẵn là sẽ chết vì bệnh ung thư và mang đến nỗi thống khổ to lớn cho thân nhân. Tuy nhiên, bởi vì đời này bà đã tu luyện Đại Pháp, nên Sư phụ đã gánh chịu tội nghiệp cho bà và giúp bà thiện giải hết thảy ác duyên. Vì vậy, bà chỉ phải chịu một chút thống khổ bề ngoài, biểu hiện là đau bụng nghiêm trọng và toàn thân đau nhức trong vài ngày. Một người tu luyện chân chính là không có bệnh, tất cả những gì họ chịu đựng chỉ đơn giản là tiêu trừ tội nghiệp mà họ đã tạo ra trong đời đời kiếp kiếp luân hồi mà thôi.

Sư phụ đã giảng về Pháp lý “tu khẩu”. Khi xuất gia tu hành trước đây, tôi đã tu “thân, khẩu, ý”. Trong các tiền kiếp, tôi cũng đã thề trước Phật rằng trong ba mươi năm hoặc cả đời tôi sẽ ngậm miệng không nói lời nào để tránh tạo khẩu nghiệp. Cho dù người khác có lăng mạ tôi thế nào, tôi cũng không phản bác. Nếu có ai đánh tôi, tôi cũng chỉ đứng đó lặng im. Thậm chí, dù là đi khất thực, tôi cũng không mở miệng nói, mà chỉ hành lễ cảm tạ người ta. Tôi hiểu rằng tu khẩu là vô cùng trọng yếu đối với một người tu luyện.

Tôi cũng phát hiện rằng nhiều học viên tham gia lớp giảng Pháp của Sư phụ đã từng là đại trưởng môn của nhiều công pháp khác nhau trong lịch sử; ngoài ra, nhiều học viên là đã có nhân duyên với Sư phụ. Những ai tham gia lớp giảng Pháp đều đã được Sư phụ chọn lựa, và đều là những người hữu duyên với Đại Pháp. Một số học viên đến từ cảnh giới rất rất cao, hoàn toàn vượt xa cảnh giới mà người thường có thể nhận thức được.

Thời gian trôi nhanh như thoi đưa, thấm thoát đã 24 năm kể từ khi tôi tham gia lớp giảng Pháp của Sư phụ tại Cáp Nhĩ Tân. Đại Pháp đã và đang cải biến hết thảy sinh mệnh trong vũ trụ. Tôi cũng không còn là con người của 24 năm trước đây nữa. Bất chấp đại họa mà cựu thế lực tạo ra, Đại Pháp đã tái sinh tôi thành một con người mới: một đệ tử Đại Pháp vô tư vô ngã của thời kỳ Chính Pháp. Tôi chưa bao giờ hối hận khi lựa chọn con đường tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi chỉ mong rằng mình sẽ càng ngày càng tinh tấn để có thể hoàn thành trách nhiệm lịch sử của một đệ tử Đại Pháp.

Những năm tháng gian khổ nhất của cuộc đời tôi đã trôi qua. Nhưng đó không phải là kết thúc, mà là một khởi đầu mới trên con đường tu luyện của tôi.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/1/25/380817.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/2/6/175529.html

Đăng ngày 21-03-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share