Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trùng Khánh, Trung Quốc Đại Lục

[MINH HUỆ 10-1-2019] Mẹ tôi qua đời khi tôi 9 tuổi. Tôi có sáu anh chị và hai đứa em nhỏ. Tôi chăm sóc cho các em nhỏ. Khi đến tuổi thiếu niên, tôi theo các anh trai đi đào than.

Năm 17 tuổi, tôi kết hôn. Tôi không ngờ rằng cuộc sống hôn nhân còn khó khăn hơn so với cuộc sống trước đây. Chồng tôi được bà nuôi dưỡng, được nuông chiều từ nhỏ nên rất hư hỏng. Anh ấy không chăm lo gì cho gia đình. Tôi vẫn phải làm việc đồng áng nặng nhọc cho đến khi sắp chuyển dạ, nhưng anh ấy phớt lờ và vẫn tiếp tục đánh bài với bạn bè. Anh ấy cũng có thói quen đánh nhau mà không quan tâm đến hậu quả, và tôi phải đi giải quyết hậu quả cho anh ấy.

Sống ở nông thôn, người ta sẽ bị chê cười nếu như người chồng không hỗ trợ gì cho gia đình. Vì từ nhỏ đã phải chịu khổ, lúc trưởng thành phải chèo chống cả gia đình, và để ba đứa con có một cuộc sống tốt không bị người khác khinh thường, tôi đã trở thành một “nữ hán tử”, khi mình đúng thì không sợ ai, khi mình sai liền làm loạn, mọi người xung quanh không ai dám gây sự với tôi.

Đại Pháp đã khiến tôi thay đổi

Năm 1999, tôi đang bán đậu phụ ở siêu thị và để ý thấy có những người đang luyện khí công. Bạn tôi nói đó là Pháp Luân Đại Pháp và bảo tôi tham gia cùng họ. Tôi tới điểm luyện công khi họ đang học các bài giảng. Vừa nghe thấy những điều họ đọc, tôi đã thấy thích.

Bởi vì không được đến trường nên tôi không biết chữ. Người phụ trách đã đưa cho tôi bộ băng cát-sét các bài giảng của Sư phụ Lý (nhà sáng lập) để nghe thay vì đọc sách. Dần dần tôi thay thế băng cát-sét bằng máy nghe mp3.

Từ khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, cho dù trong gia đình tôi có bất kể mâu thuẫn nào, tôi đều nhớ đến những gì Sư phụ dạy. Tôi luôn ghi nhớ mình là học viên Pháp Luân Đại Pháp, và tôi sẽ không bị cuốn vào tranh đấu.

Chồng tôi liên tục xảy ra mâu thuẫn với người khác, không phải đánh người thì là bị người đánh. Con rể và con gái đều lo lắng muốn lao vào giúp, tôi liền khuyên chúng bình tĩnh lại. Một lần, tôi đã từ chối tiền bồi thường chi phí y tế của bên đối phương. Khi thấy vậy, con rể tôi đã nói: “Mẹ đã hoàn toàn thay đổi rồi! Trước đây mẹ không bao giờ nhượng bộ, và mẹ dám cãi nhau với bất cứ ai. Giờ thậm chí mẹ còn nói rằng hãy bỏ qua mọi việc.”

Một lần chồng tôi tát vào mặt người khác. Anh ấy đã bị báo cảnh sát và bị đưa về đồn. Tại đồn cảnh sát, người bị hại luôn miệng buộc tội chồng tôi. Tôi chỉ lặng im không nói gì. Cuối cùng, vì muốn giành phần thắng, họ đã nói rằng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi nhân cơ hội này giảng chân tướng cho đồn trưởng và chính trị viên ở đó. Tôi nói rằng nếu tôi không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, có lẽ tôi đã cãi nhau. Cả đồn trưởng và người chính trị viên đều mỉm cười, vì họ biết chính xác con người trước đây của tôi như thế nào.

Thụ ích từ Đại Pháp

Bởi vì từ nhỏ tôi đã chịu nhiều khổ cực, trường kỳ làm công việc tay chân khó nhọc, nên chỉ đi vài bước đã mệt. Không lâu sau khi tu luyện Đại Pháp, tôi không còn gặp vấn đề gì nữa. Tôi có thể đi bộ lên dốc mà không thấy mệt.

Năm 2015, bệnh lở loét xuất hiện ở bàn chân trái của tôi, gây sưng ở mặt dưới của bàn chân. Cuối cùng, vết loét ăn sâu thành một cái lỗ vào da thịt. Khi các con trai của tôi nhìn thấy, chúng rất sợ và muốn ép tôi tới bệnh viện.

Thấy các con lo lắng, tôi đã nói: “Mẹ là người tu luyện, những gì mẹ đang trải qua là tiêu nghiệp, đó là Sư phụ giúp mẹ bỏ đi những thứ xấu. Mẹ vẫn khỏe.”

Sau đó, các con đã tìm cách đưa tôi đến bệnh viện bằng cách đưa tôi tới thăm nhà em trai tôi, bởi vì nó đang sống đối diện với bệnh viện. Em trai gọi cho tôi, bảo tôi đến nhà để bàn về chuyện tổ chức đám cưới cho con trai.

Chồng tôi đưa tôi tới nhà em trai. Khi tôi hỏi nó tại sao lại muốn tôi tham gia vào kế hoạch hôn lễ, nó không thể nhịn cười và nói: “Để em xem bàn chân của chị rồi nói chuyện tiếp.” Tôi biết họ đang lừa tôi, muốn đưa tôi vào bệnh viện.

Tôi lập tức đi về. Vừa đi tôi vừa nói: “Chị vẫn khỏe. Sư phụ đang giúp chị tiêu trừ nghiệp lực ở chân.” Khi chồng tôi đến đón và đưa tôi về nhà, tôi nói: “Chân em không sao cả, không đau một chút nào.”

Khi các học viên thấy tôi, họ động viên tôi phát chính niệm thường xuyên hơn và hướng nội tìm những thiếu sót. Vào lúc đó, bản “Luận Ngữ” mới vừa được xuất bản, họ đã khuyên tôi nên học thuộc.

Vì chân tôi bị đau, các con yêu cầu tôi ngồi trên giường. Cả ngày tôi ngồi trên giường phát chính niệm và nghe các bài giảng Pháp.

Hằng ngày khi cháu gái tôi đi học về, cháu dạy tôi đọc từng chữ trong “Luận Ngữ”. Ngày hôm sau, khi cháu tới trường, tôi nhẩm thuộc những gì đã học trước đó, và tiếp tục học đoạn tiếp theo khi cháu về. Tôi quyết định học thuộc cuốn Chuyển Pháp Luân. Cuối cùng khi tôi học hết toàn bộ cuốn sách, vết loét của tôi đã lành.

Chân của tôi đã khỏi mà không cần uống thuốc hay bôi thuốc. Tất cả chúng ta đều biết, vết thương loét ra rất khó lành. Thậm chí có người tốn rất nhiều tiền, mà cũng không có cơ hội khỏi.

Chỉ nhờ tu luyện Đại Pháp, vết loét của tôi đã khỏi mà không tốn một đồng xu, không phải dùng đến phương pháp y khoa nào. Đó là phản ánh chân thực của uy lực siêu thường của Đại Pháp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/1/10/“女汉子”的改变-380188.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/2/13/175811.html

Đăng ngày 16-03-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share