Bài viết của một học viên ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 17-12-2019] Một ngày nọ, tôi đưa con gái tới một điểm học Pháp ở địa phương của chúng tôi. Khi chúng tôi vừa bắt đầu buổi học, học viên họ Trần tới và nói chúng tôi tới nhà học viên Ái Ngân phát chính niệm cho cô ấy. Ái Ngân đã chịu nghiệp bệnh trong vài ngày và hiện tình trạng của cô rất nguy hiểm.

Rất nhiều học viên đi cùng học viên Trần đến nhà Ái Ngân để trợ giúp cô. Tôi chia sẻ với các học viên ở lại về những vấn đề mà tôi nghĩ Ái Ngân có thể đang gặp. Tôi nghĩ có lẽ cô ấy đã không nhận thức được những vấn đề mình đang mắc phải, nên tôi cho rằng chúng tôi nên bàn đến việc đó trước khi đến gặp chia sẻ với cô ấy. Hầu hết mọi người đều nói rằng họ đã biết vấn đề của cô ấy rồi, và cũng đã chỉ ra cho cô, nhưng cô ấy không chịu thừa nhận.

Tôi nghe mà cảm thấy bất lực. Chỉ nghĩ rằng, cô ấy đã buông lơi quá mức đến nỗi giờ đây mắc phải nghiệp bệnh. Sao chúng tôi có thể giúp cô ấy vượt qua được đây?

Sau khi chia sẻ xong cách để giúp Ái Ngân, chúng tôi bắt đầu học Pháp. Con gái tôi bị say tàu trên đường đến đây, nên con nói thầm với tôi rằng cháu thấy mệt, không đọc nổi. Tôi đã phát chính niệm cho cháu và bảo cháu hãy phủ nhận đi. Nhưng cũng không cải thiện gì, tôi bảo cháu ngồi nghe chúng tôi đọc. Cháu ngồi đó và lại nói thầm với tôi: “Mẹ, con chóng mặt quá.”

Tôi cũng không để ý. Lúc đang học Pháp, một giấc mơ tôi đã từng gặp chợt hiện lên trong đầu. Trong mơ, có ba học viên qua đời. Hai người trong số họ đang nằm trong quan tài, nên tôi không nhìn thấy mặt họ. Tôi thấy gương mặt của người thứ ba, nên tôi lập tức phát chính niệm phủ nhận. Nhưng tôi đã quên làm điều đó cho hai người học viên kia.

Khi nghĩ về việc này, tôi bắt đầu thấy hối hận. Tại sao ngộ tính của tôi lại kém như vậy? Tôi biết cả hai đều là học viên, vậy mà tôi lại không phủ nhận an bài cho họ.

Sau đó, tôi chợt nhớ lại một việc khác. Có một lần, khi phát chính niệm cho Ái Ngân, tôi nhìn thấy nhiều con rắn lục bò tới nhà cô ấy. Sau đó, khi chạy tới chỗ cô, tôi bị đau đầu ngay khi lại gần cô. Tôi nhận thấy có thứ gì đó tà ác trong trường không gian của cô. Tôi giúp cô phát chính niệm trong suốt tuần sau đó, mỗi ngày khoảng vài giờ đồng hồ.

Tôi vẫn không thể tập trung học Pháp, cứ nghĩ mãi về giấc mơ đó và những gì mình đã chứng kiến. Tôi tự hỏi: “Mình có nên kể cho các học viên khác về những thứ tồi tệ mà mình thấy trong giấc mơ không? Mình nên chia sẻ với Ái Ngân về vấn đề của cô ấy như thế nào đây? Mình đã thấy những con rắn diễn hành tới nhà cô ấy trong khi phát chính niệm. Điều đó nghĩa là cô ấy chưa bỏ được tâm sắc dục.”

Lúc này đây, chúng tôi đang đọc ngay đến mục “Tự tâm sinh ma”:

“Do vậy một khi có tâm chấp trước, thì liền sản sinh ma huyễn này, [và] người ta rất khó thoát khỏi nó.” (Bài giảng thứ sáu, Chuyển Pháp Luân)

Tôi đã chấn động. Tôi biết Sư phụ đang điểm hoá cho tôi rằng tất cả những gì tôi mơ thấy đều là tự tâm sinh ma. Nhưng tôi cứ liên tục lo lắng và nghĩ đến những gì đã thấy trong mơ. Tôi bị cuốn vào ma huyễn, và không thể thoát khỏi nó.

Sau đó tôi nhớ lại một câu chuyện tu luyện mà mình từng đọc gần đây. Một vị Đạo sĩ đang dạy một vài đệ tử tu luyện trước một lò luyện đan. Vị Đạo sĩ đã diễn hóa ra ma huyễn để khảo nghiệm họ. Ngoài một đệ tử ra, tất cả các đệ tử còn lại đều tiến vào ma huyễn, và tâm họ bắt đầu bị lay động. Một đệ tử đã phá vỡ giới luật. Đến khi vị Đạo sĩ kết thúc khảo nghiệm, các đệ tử bước ra khỏi ma huyễn thì thấy vị Đạo sĩ cùng vị đệ tử có tâm bất động vẫn đang ngồi trước lò luyện đan. Tất cả đệ tử, trừ vị có tâm bất động, đều đã tu luyện thất bại.

Tôi nghĩ Sư phụ đang điểm hoá cho mình. Những gì tôi mơ thấy hay nhìn thấy đều là ma huyễn mà tôi đã tiến vào ngay khi khẽ động tâm. Sư phụ đã giảng:

“Bất kể [họ] đã tu luyện cao đến đâu, một khi tình huống này xuất hiện thì sẽ rớt xuống đến đáy, hủy [hại] đến đáy. Đây là một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng.” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi bất chợt hiểu ra mình chưa bao giờ ngộ được điểm này. Tôi hiểu vấn đề một cách bề mặt: rằng một người nào đó sẽ rơi xuống đến đáy nếu người đó bị cuốn vào ma huyễn. Nhưng rất nhiều lần chúng ta bị động tâm bởi những gì nhìn thấy trong giấc mơ, chúng ta áp dụng nó vào hiện thực, điều này sẽ dẫn đến bức hại thực sự. Cũng giống như câu chuyện phía trên. Chúng ta bị rớt khi tin vào những gì nhìn thấy bằng thiên mục. Chúng ta luôn nghĩ rằng chúng ta nhìn thấy nó trước, và sử dụng ma huyễn đó để chứng thực bản thân.

Khi tiếp tục học Pháp, đến mục “Tâm nhất định phải chính,” Sư phụ giảng:

“Chư vị mở miệng nói với người ta rồi, có thể cái nạn ấy liền tồn tại.” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi bị chấn động. Tôi biết Sư phụ đang tiếp tục điểm hóa cho mình. Nếu tôi mở miệng nói ra, mô tả những điều kinh khủng tôi nhìn thấy thì chính tôi đang mang khổ nạn này đến cho cô ấy.

Trong lúc đó, một ý nghĩ nảy lên trong đầu tôi rằng công an đang ở bên ngoài nhà tôi, họ sẽ lục soát tìm tài liệu Đại Pháp và sẽ bắt giữ tôi. Tôi lập tức phủ nhận và cũng bất chợt ngộ ra một điều: Tôi có thể phủ nhận mạnh mẽ những ma huyễn mà tôi nhìn thấy liên quan đến mình, vậy tại sao tôi không thể phủ nhận những gì tương tự đối với đồng tu? Tại sao tôi lại xem nó là điều không thể tránh khỏi? Tôi nghĩ lý do cơ bản chính là ở tâm vị tư.

Khi ngộ ra tất cả những điều này, tôi bất chợt tỉnh khỏi ma huyễn và tâm trí vô cùng tỉnh táo. Đúng vậy. Những gì chúng ta nằm mơ hay nhìn thấy đều là ma huyễn. Những hình ảnh sai lệch mà tôi nhìn thấy mình bị khám xét và bắt đi đều lập tức tan biến.

Ngay sau đó, con gái tôi cầm cuốn Chuyển Pháp Luân lên và bắt đầu đọc. Tôi hỏi con còn thấy chóng mặt không. Con đáp: “Con ổn rồi mẹ ơi, hết chóng mặt rồi.”

Hãy nghĩ xem, tôi không thể tiêu diệt các nhân tố tà ác cho con mình mặc dù đã phát chính niệm. Nhưng giờ đây, khi tôi thoát ra được khỏi ma huyễn của tà ác thì con tôi lại khoẻ.

Đêm hôm đó, trong lúc làm việc nhà, đầu óc tôi không ngừng nghĩ. Vô tình tôi lại nghĩ đến giấc mơ và những gì nhìn thấy bằng thiên mục. Nhưng giờ thì tôi đã biết cách phủ nhận chúng, tôi đã thực sự ngộ ra được Pháp lý. Tôi biết nó đều là ma huyễn. Và tôi nhận ra rằng nếu tôi thực sự muốn giúp Ái Ngân, tôi nên nhận ra những thiếu sót ở bản thân trước, thay vì đi tìm vấn đề của cô ấy. Tôi tỉnh ra ngay! Nhiều năm qua, chúng tôi tu luyện và phải trả cái giá quá đắt!

Khi viết bài chia sẻ này, tôi nghĩ đến một việc nữa. Ngày hôm ấy, lẽ ra chúng tôi phải học Bài giảng thứ bảy, nhưng một học viên cứ khăng khăng rằng chúng tôi cần học Bài giảng thứ sáu một lần nữa. Không có gì là ngẫu nhiên cả. Sư phụ đã an bài mọi thứ để giúp chúng ta ngộ. Tôi cảm thấy ấm áp trong tâm và biết ơn Sư phụ.

Sau khi làm xong việc nhà, tôi ngồi xuống và bắt đầu viết bài chia sẻ này. Tôi biết mình phải viết ra ngay, không thì sau đó tôi lại quên mất. Tôi thực sự hy vọng rằng bài chia sẻ của mình có thể giúp các đồng tu đang gặp quan nghiệp bệnh sẽ vượt qua được khổ nạn.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/1/7/377494.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/2/18/175874.html

Đăng ngày 09-03-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share