Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 16-01-2019] Mãi cho đến cách đây hai năm, tôi mới tìm được cách để không bị cảnh sát và những cán bộ khu phố đến thăm hỏi. Chồng tôi không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, nhưng anh luôn ủng hộ và che chở cho tôi khỏi bị chính quyền sách nhiễu. Bất cứ khi nào cán bộ khu phố đến nhà chúng tôi, anh ấy sẽ mở cửa và hỏi họ rằng: “Vợ tôi là một người tốt. Cô ấy chẳng làm gì sai cả, và cũng không phạm bất cứ luật gì. Tại sao anh cứ sách nhiễu cô ấy hoài vậy? Sao anh không đi bắt tội phạm ấy?

Tuy nhiên vào năm 2007, trong khi đang đi phát tài liệu ở một quận gần nhà, có người đã báo tôi với cảnh sát. Tôi bị đưa đến đồn cảnh sát và bị giam giữ trong 10 ngày. Khi tôi về đến nhà, văn phòng khu phố đã gọi đến nhà chúng tôi. Chồng tôi đã khuyên tôi nên lánh đi một thời gian. Tôi thầm nghĩ: “Trong suốt 20 năm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, mình đã vượt qua vô số khổ nạn và chưa bao giờ phải tránh né ai. Thay vào đó, tôi luôn ra ngoài giảng rõ chân tướng để cứu người. Tại sao bây giờ tôi lại không thể cứu họ?” Tôi đã bảo với chồng mình rằng: “Anh đừng lo, cứ để cho họ vào đi. Em sẽ giảng rõ chân tướng cho họ.”

Ngày hôm sau, có hai cảnh sát cùng một nữ tổ trưởng khu phố đến tìm tôi, tôi gọi họ là cán bộ Trần và cán bộ Hải. Khi tôi lịch sự mời họ vào, cán bộ Trần nói: “Đã nhiều năm rồi chúng tôi không đến đây. Lần này chúng tôi chỉ đến đây vì đồn cảnh sát khác đã thông báo với chúng tôi rằng bà đã bị giam ở đó.” Tôi nghĩ rằng nó là một cơ hội tốt để nói chuyện với họ về Pháp Luân Đại Pháp.

Tôi nói: “Tôi biết các anh là những người tốt mặc dù tôi chưa từng gặp các anh. Sức khoẻ của tôi bắt đầu xấu đi khi tôi bước vào tuổi 20, và tôi từng phải làm đại phẫu hai lần. Tính tôi vốn nóng nảy và hay cãi nhau với chồng vì những việc nhỏ nhặt. Hiện tôi đã ở tuổi 50, tuy nhiên sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1997, tôi đã khoẻ mạnh trở lại, dễ tính và ân cần hơn, tôi đã nghiêm túc yêu cầu bản thân chiểu theo các nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn. Chồng tôi đã rất ủng hộ. Hơn 100 triệu người ở Trung Quốc tự mình tu luyện Pháp Luân Đại Pháp khi cuộc bức hại bắt đầu. Vì đố kỵ mà Giang Trạch Dân đã dàn dựng vụ tự thiêu ở quảng trường Thiên An Môn.”

Cán bộ Trần nói: “Tại sao bà không đơn giản chỉ tập ở nhà và đừng ra ngoài nói chuyện với mọi người?“ Tôi nói: “Tất cả mọi người ở Trung Quốc đều biết Đảng Cộng Sản Trung Quốc (ĐCSTQ) tham nhũng từ trên xuống dưới. Tuy nhiên, khi thảm hoạ xảy ra, người dân thường luôn là người phải chịu đựng. Các quan chức cấp cao của Đảng đều vơ vét tiền của nhân dân và giấu ở nước ngoài thông qua con cái. Không lạ khi không có người con nào của họ sống ở Trung Quốc! Nếu mọi người không đưa Đảng ra trước công lý, thì Trời sẽ làm điều ấy. Một ngày nọ, khi những kẻ ác bị mang ra trước công lý, những người đã tuyên thệ dâng hiến toàn bộ mạng sống của họ cho ĐCSTQ cũng sẽ bị liên luỵ.”

Tôi đã giải thích: “Chúng tôi những học viên Pháp Luân Đại Pháp đã mạo hiểm mạng sống của mình để ra ngoài và nói chuyện với mọi người vì chúng tôi muốn cứu mọi người khỏi số phận đó. Tất cả những gì bạn cần làm là tuyên bố thoái Đảng.“

Chúng tôi trò chuyện với nhau hơn một giờ đồng hồ. Cả ba người họ đều vui vẻ ra về sau khi tuyên bố thoái ĐCSTQ.

Sau đó vài ngày, tôi nhận được một cuộc gọi từ văn phòng khu phố hỏi xem tôi có gặp vị giám đốc mới của họ không (người mà tôi gọi là Giám đốc Vương). Một vài người của uỷ ban đã đến chỗ tôi cùng với cán bộ Trần và mang cho tôi ít quà gồm gạo, sữa và trái cây. Đây chính là một cơ hội tuyệt vời để tôi giảng rõ chân tướng cho họ. Sau đó, họ nói rằng một số người đồng nghiệp của họ cũng muốn gặp tôi. Tôi bảo họ rằng tôi sẽ đến văn phòng khu phố.

Ngày hôm sau tôi đã đi và giảng rõ chân tướng cho những nhân viên ở đó. Tôi bảo họ rằng: “Các bạn đã cho tôi rất nhiều quà, nhưng tôi vẫn chưa làm được gì để xứng đáng với những món quà đó, vì thế tôi không thể nhận chúng. Sư phụ của tôi dạy chúng tôi không nên lấy bất cứ thứ gì không phải là của mình và thậm chí không nhặt tiền trên mặt đất. Để đáp lại tấm chân tình của các bạn, tôi xin được đóng góp cho uỷ ban 500 nhân dân tệ.” Lúc đầu họ rất ngạc nhiên và từ chối nhận tiền, nhưng vì tôi cứ khăng khăng nên họ đã miễn cưỡng nhận. Kể từ đó tôi không nghe gì từ văn phòng khu phố.

Các vụ bắt giữ gần đây cho tôi cơ hội xét lại bản thân

Vào tháng 4 năm 2018, khi học viên khác và tôi đang nói chuyện với mọi người về cuộc đàn áp, chúng tôi đã bị bắt và bị đưa đến đồn cảnh sát. Ngay khi anh ấy nhìn thấy tôi, cán bộ Hải đã càu nhàu rằng lẽ ra họ không nên bắt và đưa tôi đến đây. Vị cảnh sát đã bắt tôi nói: “Có người đã tố cáo bà ấy. Nếu không chúng tôi đã không làm phiền!” Cán bộ Hải đã để cho chúng tôi đi và nhắc chúng tôi nên cẩn thận.

Vào tháng 9, một trong ba người phụ nữ mà tôi đang giảng chân tướng cho đã gọi cảnh sát. Người phụ nữ đã tố cáo tôi làm việc tại một văn phòng khu phố khác. Không lâu sau có một cảnh sát với vẻ mặt nghiêm túc đến đưa tôi đi, và anh ta không muốn nghe bất kỳ điều gì tôi nói. Trên đường đến đồn cảnh sát, tôi liên tục nhẩm đọc bài thơ “Sư Đồ Ân” của Sư phụ và cầu xin Sư phụ bảo hộ. Tại đồn cảnh sát, ngay khi họ định thẩm vấn tôi, một cảnh sát nói “Hôm nay bà đã giảng chân tướng cho ai?” Tôi chỉ về phía người phụ nữ đã đi theo tôi đến đồn cảnh sát.

Cán bộ Hải bắt đầu trò chuyện với tôi và cũng hỏi thăm về gia đình tôi. Nhìn thấy mối quan hệ thân tình của chúng tôi, người phụ nữ và viên cảnh sát đã bỏ đi.

Cuối cùng giám đốc Vương ở văn phòng khu phố của chúng tôi đã đến để giúp tôi được thả. Khi cán bộ Hải đưa tôi ra ngoài, anh đã nói: “Bà luôn chăm lo cho người khác do vậy tôi cần phải chăm lo cho bà.” Tôi chắp tay trước ngực và nói: “Tôi xin lỗi vì lại gây phiền phức cho anh, nhưng tôi dám chắc rằng anh sẽ có một tương lai tươi sáng.”

Tôi cảm thấy bất ổn sau khi về đến nhà. Tôi đã ra ngoài giảng rõ chân tướng trong nhiều năm và từng đối mặt với những thời điểm hiểm nguy nhưng nhờ Sư phụ bảo hộ, tôi luôn bình an. Tại sao năm nay tôi lại gặp nhiều phiền phức đến vậy? Tôi suy nghĩ thật kỹ về nó và đã tìm ra vấn đề. Gần đây tôi đã không thể tập trung trong khi học Pháp, luyện công hay phát chính niệm. Tôi thường bị phân tâm, đôi khi sự mệt mỏi và cơn buồn ngủ đè nặng lên mình. Cựu thế lực đã cố gắng khai thác điểm yếu của tôi, nhưng may mắn thay, Sư phụ đã can thiệp và an bài để tôi gặp được những cảnh sát những nhân viên cộng đồng thân thiện, những người đã hỗ trợ cho tôi vào những thời điểm quan trọng.

Cảm ơn Sư phụ và tất cả những người đã giúp tôi trên con đường tu luyện của mình!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/1/16/380438.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/2/19/175888.html

Đăng ngày 08-03-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share