Bài của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 18-12-2018] Vào tháng 3 năm 2003, tôi được một đồng nghiệp giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp. Ngay lần đầu đọc Chuyển Pháp Luân, tôi đã tin rằng Thần đã tới thế gian độ nhân. Tôi đắm mình hoàn toàn trong Đại Pháp và cảm thấy không gì có thể lay chuyển quyết tâm của mình.

Tôi đã hào hứng đặt Pháp Luân Đại Pháp làm mục tiêu chính của mình và nói với mọi người rằng môn tu luyện này rất tốt. Tôi đã gặp nhiều thống khổ và can nhiễu qua nhiều năm, nhưng tôi đã vượt qua chúng dưới sự bảo hộ của Sư phụ Lý Hồng Chí.

Chia sẻ với đồng nghiệp về Pháp Luân Đại Pháp

Một ngày vào tháng 11 năm 2014, tôi nhận được một tin nhắn từ bộ phận của tôi báo rằng họ đang tuyển hai người làm ở phòng vận chuyển. Tôi có cảm giác rằng đây là một lời nhắn từ Sư phụ cho tôi nên làm ở một môi trường mới, nên tôi đã đăng ký.

Không lâu sau, tôi nhận được thông báo rằng tôi nên bắt đầu công việc ở phòng vận chuyển vào thứ Hai sau đó. Nhưng đến chiều Chủ Nhật, tôi lại nhận được một cuộc điện thoại từ cấp trên của tôi, yêu cầu tôi không được nhận vị trí mới, với lý do là tôi không biết sử dụng hệ thống máy tính của họ. Tôi bảo với ông ấy rằng tôi có thể học và cố thuyết phục ông ấy gần nửa tiếng đồng hồ qua điện thoại, nhưng ông ấy vẫn nói không.

Sau này, tôi phát hiện ra là có người phàn nàn về việc tôi đi phát tờ rơi về Pháp Luận Đại Pháp cho tài xế xe tải của công ty trong giờ làm. Nên tôi cho rằng đây mới là lý do họ không muốn tôi làm ở đó.

Tôi rất thất vọng và buồn chán. Tôi gọi cho chồng và khóc.

Sau khi tĩnh tâm học Pháp, tôi phát hiện ra nhiều chấp trước của mình, như tâm oán hận đồng nghiệp, né tránh vất vả, hư danh, đố kỵ, tâm sắc dục và truy cầu lợi ích cá nhân.

Tôi buông bỏ mong muốn có công việc đó cũng như tâm oán hận đồng nghiệp. Khi có thời gian rảnh, tôi chỉ học Pháp, tu luyện bản thân và làm tất cả những gì tôi nên làm cho Đại Pháp. Tôi tin rằng không ai có thể thay đổi con đường mà Sư phụ đã an bài cho tôi. Thậm chí tôi nghe tin họ đã thuê người khác cho vị trí kia, tôi cũng không động tâm.

Ngay khi tôi xả bỏ được chấp trước của mình, mọi thứ đã thay đổi. Khi ông chủ phát hiện ra họ đã tuyển người của một bộ phận khác, ông ấy không vui và yêu cầu phải có người ở bộ phận của chúng tôi làm tại vị trí đó. Do đó, họ lại gọi tôi, yêu cầu tôi tới đó, và bảo rằng người phụ trách bộ phận muốn nói chuyện với tôi.

Khi tôi tới văn phòng của trưởng bộ phận, ông ấy yêu cầu tôi phải viết một cam đoan rằng tôi không tham gia vào bất kỳ hoạt động nào không liên quan tới công việc. Tôi chỉ cười với ông ấy. Ông ấy nhấn mạnh với tôi rằng đây là chính sách của công ty và không có gì liên quan với Pháp Luân Đại Pháp. Ông ấy lại yêu cầu tôi ký giấy.

Tôi đã chuẩn bị ký bởi vì nó không đề cập tới Pháp Luân Đại Pháp, nhưng sau đó tôi nhận ra rằng tôi là người duy nhất bị yêu cầu phải ký một tài liệu như vậy. Tại sao lại thế? Tôi có thể gặp bất kỳ ai đang làm việc tại phòng vận tải, và nó chắc chắn là một chỗ tốt để nói với mọi người về Đại Pháp.

Nếu tôi ký giấy, cựu thế lực sẽ có cớ để can nhiễu tôi. Tôi đặt bút xuống và từ chối ký. Ông sếp sau đó bảo tôi rằng tôi không được làm việc ở phòng vận tải.

Tôi quay lại vị trí cũ với niềm tin chắc chắn rằng không ai có thể thay đổi điều gì mà Sư phụ đã an bài.

Khi các đồng nghiệp hỏi tôi tại sao lại trở lại, tôi bảo họ rằng đó là sự lựa chọn của tôi. Chồng tôi gọi điện hỏi tôi về công việc mới, tôi bảo anh ấy rằng trưởng bộ phận sẽ sớm xin tôi quay trở lại thôi.

Đến 4 giờ chiều, một phó trưởng bộ phận đã gọi cho tôi về công việc mới. Tôi bảo ông ấy rằng tôi đã không ký giấy nên vẫn làm ở vị trí cũ. Ông ấy bảo: “Chị không cần ký. Chúng tôi biết chị là người tốt. Xin hãy làm việc ở phòng vận tải vào ngày mai.” Tôi đã cảm ơn ông ấy.

Tôi biết rằng đó là vì tôi buông bỏ chấp trước của mình nên Sư phụ đã an bài cho tôi tới làm ở phòng vận tải.

Tôi hành xử theo lời dạy của Đại Pháp về Chân – Thiện – Nhẫn và đối xử tử tế với tất cả lái xe tải mà tôi gặp. Đôi khi, một số lái xe yêu cầu tôi ở lại muộn một chút hoặc tới sớm hơn để nói chuyện với tôi. Tôi đã cố gắng hết sức để đáp ứng yêu cầu của họ. Khi họ mang cho tôi đồ uống hay hoa quả, tôi bảo họ rằng chúng tôi không nhận quà tặng.

Thỉnh thoảng, mọi người cũng cố hối lộ tôi, muốn tôi làm sai lệch giấy tờ để kiếm lợi. Tôi bảo những lái xe rằng những người tiền nhiệm đã nhận hối lộ để cung cấp giấy tờ sai lệch cho lái xe, nhưng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp nên sẽ không gian lận để kiếm lợi cá nhân.

Khi tôi kiên quyết làm một người trung thực, không lâu sau, tất cả những người khác cũng làm vậy. Tôi bảo họ về Pháp Luân Đại Pháp và thử thuyết phục họ thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó.

Người quản lý của tôi, trước đó, không biết nhiều về Pháp Luân Đại Pháp, nhưng sau khi tôi tới, ấn tượng của ông ấy về môn tu luyện đã thay đổi tốt hơn. Giờ ông ấy kể với mọi người là những ai tu luyện Pháp Luân Đại Pháp đều là người tốt.

Tôi được chuyển sang một khu vận tải lớn hơn sau đó sáu tháng. Đó là một môi trường khác với ba nhân viên và nhiều khách hàng hơn, chuyên xử lý hầu hết hàng hóa đắt tiền. Bộ phận quản lý nhân sự lo ngại nhân viên ở đó có thể gian lận công ty, nên tôi được chỉ định tới đó làm. Sếp của tôi bảo ông ấy tin tưởng tôi và ông ấy sẽ ngủ ngon hơn nếu tôi làm ở vị trí đó.

Tôi sớm ổn định công việc mới. Tôi làm việc hòa hợp với các đồng nghiệp và cố gắng hỗ trợ nhu cầu của họ. Các lái xe rất lịch sự với chúng tôi vì họ cần dịch vụ của chúng tôi. Tôi cũng đối xử với họ lịch sự và sẵn lòng giúp đỡ bất cứ khi nào có thể.

Việc này rất có tác dụng khi tôi nói với họ về Pháp Luân Đại Pháp. Khi tôi chỉ có vài phút để nói với họ, Đại Pháp giúp tôi nói đúng điều cần nói. Tôi đã giúp họ thoái ĐCSTQ và cho họ tài liệu về Pháp Luân Đại Pháp. Có khi tôi có thể giúp 20 người thoái ĐCSTQ và phân phát hàng chục tài liệu một ngày.

Tôi nhận thấy những người lái xe có thể cảm nhận được lòng tốt của tôi. Khi tôi gặp họ lần sau, họ luôn vui vẻ và muốn nói chuyện với tôi nhiều hơn.

Tôi biết, là một học viên Đại Pháp, tôi phải tu luyện bản thân tốt để cứu nhiều người hơn. Thậm chí với một số lái xe không muốn nhận tờ rơi hay nghe điều tôi nói, tôi vẫn đối xử với họ lịch thiệp và nhắc họ nên trân quý sinh mệnh của họ và tìm hiểu sự thật về Đại Pháp khi có thể.

Tôi có đôi lúc lo lắng họ có thể báo tôi với chính quyền, nhưng tôi lập tức loại bỏ những ý nghĩ đó, tôi đang làm việc này vì tốt cho chính họ, nên họ không thể đi báo tôi.

Người quản lý mới của tôi một lần thấy tôi nói với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp. Ông ấy rất lo lắng và nhắc nhở tồi liên tục không được làm thế ở nơi làm việc. Tôi mỉm cười và không đáp lại. Sau đó, ông ấy không đề cập lại việc này nữa.

Tôi biết công ty đã lắp đặt hệ thống camera khắp nơi. Tôi không sợ và tiếp tục nói với mọi người về Đại Pháp.

Năm ngoái, khi chúng tôi tập trung lại trong bữa Tất niên, tất cả đồng nghiệp của ngồi chung một bàn. Sếp của tôi khen ngợi tôi về việc con gái của tôi đang học ở nước ngoài, còn trưởng phòng thì nói chồng tôi tìm được công việc thật tốt và nhận xét tôi là một người tốt. Mọi người nói gia đình tôi dường như rất may mắn. Một vị trưởng phòng mới hỏi tôi có còn tu luyện Pháp Luân Đại Pháp không. Tôi đáp lại: “Chắc chắn rồi!” Mọi người đều cười đồng tình.

Trước đây, một trưởng phòng đã nói rằng các học viên Pháp Luân Đại Pháp không được làm việc ở phòng vận tải. Tôi tự nhủ, đây là nơi thuộc về các học viên, để chính lại những gì không chính. Tình huống xảy ra sau đó quả đúng như vậy!

Tôi vẫn còn nhiều chấp trước, như truy cầu sự thoải mái và lợi ích cá nhân, sắc dục, và đố kỵ. Năm ngoái, đôi khi tôi cảm thấy có chút tiêu trầm trong tu luyện. Tôi nghĩ rằng viết ra kinh nghiệm tu luyện này sẽ động viên tôi tinh tấn hơn lên, trân quý con đường mà Sư phụ Lý đã an bài cho tôi, và cứu độ nhiều người hơn nữa.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/12/18/376576.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/2/16/175844.html

Đăng ngày 05-03-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share