Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 10-12-2018] Tôi năm nay 76 tuổi và bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1997. Tôi muốn chia sẻ kinh nghiệm vượt qua khổ nạn nghiệp bệnh nặng nhờ trợ giúp của Sư phụ.

Ngày 6 tháng 1 năm 2017, tôi đang trên đường đến nhà một học viên để học Pháp. Tôi thường đến sớm hơn 10 phút, nhưng hôm đó tôi đi muộn và phải bắt taxi. Chiếc xe taxi dừng lại cách nhà học viên đó chừng 300m, vì nó không thể đi vào sâu hơn. Trước khi rời khỏi nhà tôi đã cảm thấy hơi đau ở thắt lưng và hai chân nhưng vẫn không để tâm. Tuy nhiên, khi bước ra khỏi xe, tôi cảm thấy một cơn đau nhói ở bụng và chân phải của tôi bị chuột rút nghiêm trọng. Nó đau tới mức mỗi bước tôi đi như thể có những mũi kim đang đâm vào.

Tôi nghĩ đến việc quay trở vào xe taxi và về nhà nhưng khi người tài xế thấy tình trạng của tôi, anh bắt đầu hoảng hốt và nghĩ tôi có thể kiện anh vì “những thương tích” này. Anh nói sẽ không đưa tôi về nhà và nhanh phóng xe đi.

Nhà của vị học viên kia vẫn còn cách một đoạn đường, và không có một ai ở xung quanh để giúp tôi. Tôi cúi gập người xuống vì đau và không thể cử động. Tôi nên làm gì đây? Tôi nghĩ rằng hẳn có can nhiễu đang cản trở tôi tới nhóm học Pháp, nhưng tôi sẽ không để chuyện này xảy ra. Tôi phải đến nhóm học Pháp!

Nghiến chặt răng, tôi tiếp tục phát chính niệm và cố gắng đến nhà của học viên. Khi tới nơi, các học viên khác hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì. Sau khi nghe tôi kể, một học viên đã nói: “Bạn hãy ngồi xuống, học Pháp và phát chính niệm.” Ngay sau khi ngồi xuống, chân phải của tôi trở nên cứng và đau đến nỗi tôi không thể gập chân lại được.

Khi chúng tôi phát chính niệm, một học viên nói: “Tôi thấy một sinh mệnh bất hảo to lớn ở bên cạnh bạn.”

Tôi đáp lại: “Bất kể nó lớn cỡ nào, nó không thể to lớn hơn Đại Pháp được. Có Sư phụ, có Pháp ở đây, có gì phải sợ.”

Một số học viên muốn tôi đi cùng họ sau khi học Pháp xong, vì họ lo lắng cho tôi. Tuy nhiên tôi không thể đứng dậy. Khi cố gắng xỏ giày, tôi đã bị ngã. Ngay lập tức, một học viên đã giúp tôi dậy và hỗ trợ tôi khi chúng tôi bước ra khỏi nhà. Vị học viên này cao, trẻ và khỏe. Cậu ấy cõng tôi ra tới đường, trong khi một học viên khác gọi taxi.

Căn hộ của tôi ở trên tầng ba, do đó tôi đã phải bò từng bậc cầu thang để lên tới nhà. Khi chồng tôi nhìn thấy tôi, ông đã rất lo lắng. Tôi bảo ông đừng lo, nhưng nửa người bên phải của tôi dường như bị tê liệt và chân tôi vẫn đau ghê gớm.

Hai học viên đến giúp tôi. Chồng tôi rất lo lắng và gọi điện cho con trai. Hai vợ chồng con trai tôi cùng tới nhà. Con dâu khám chân cho tôi và nói chúng có vẻ vẫn ổn.

Con trai muốn tôi đứng dậy và đi lại vài bước, nhưng tôi không thể. Tôi chỉ biết trấn an con rằng tôi sẽ ổn.

Ngày hôm sau, cả hai con trai và các con dâu của tôi đều đến. Các con muốn đưa tôi tới bệnh viện để kiểm tra, nhưng tôi nói: “Mẹ biết các con chỉ muốn giúp mẹ, nhưng nếu các con ép mẹ tới bệnh viện, mẹ có thể sẽ bị liệt thực sự. Suốt 20 năm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, mẹ chưa từng uống thuốc hay đi viện. Trước khi bắt đầu tu luyện, mẹ đã trải qua tất cả các loại bệnh tật và phải uống thuốc mỗi ngày, nhưng đều không hiệu quả. Tuy nhiên, mẹ đã khỏe mạnh sau khi bắt đầu tu luyện. Tất cả các con đều biết điều đó. Nếu các con thực sự muốn giúp mẹ, hãy niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo’ và mẹ sẽ sớm hồi phục.” Các con của tôi đều mỉm cười và không tìm cách đưa tôi tới bệnh viện nữa.

Tuy nhiên, chúng vẫn tiếp tục làm phiền tôi và cố gắng giúp tôi dễ chịu. Tôi nói: “Mẹ sẽ không sao. Các con làm ơn hãy về nhà đi. Sư phụ của mẹ sẽ chăm sóc cho mẹ, vì thế mẹ sẽ hồi phục rất nhanh. Không cần các con phải lo lắng điều gì.” Sau đó các con của tôi mới về nhà.

Buổi trưa hôm đó, tôi cố gắng ngồi đả tọa nhưng không thể gập chân phải. Các học viên giúp tôi phát chính niệm, và tôi xin Sư phụ giúp đỡ. Tôi cắn răng và từ từ đưa chân phải lên trên chân trái.

Việc đó khiến tôi đau đớn vô cùng và tôi không thể để chân như thế trong thời gian lâu, do đó tôi đã dùng tay giữ chặt chân phải. Vào lúc ấy, tôi cảm nhận một cách rõ ràng có thứ gì đó tròn tròn, giống như một quả trứng, lăn xuống chân, bắt đầu từ đùi. Tôi đau đến mức rùng mình. Tôi rùng mình không ngừng khi liên tục nhẩm Pháp của Sư phụ:

“Nan Nhẫn năng Nhẫn, nan hành năng hành” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)

Sau khoảng nửa giờ, người tôi đầm đìa mồ hôi, nhưng cuối cùng chân của tôi có thể gập lại được và tôi có thể ngồi đả tọa thế đơn bàn.

Con xin cảm tạ Sư phụ đã gỡ bỏ vật chất xấu cho con!

Tối hôm ấy tôi cố gắng ngồi đả tọa thế song bàn. Ngay khi tôi vắt chân kia lên, cả hai chân của tôi đau tới mức tôi phải nhanh tháo chân ra. Nhưng ngay sau đó, tôi nhớ lại điều Sư phụ giảng:

“Vi cứu đại khung truyền Thiên Pháp

Chúng sinh nghiệp trái nhất thân đương

Vô lượng chúng nghiệp thành cự nạn

Thanh ty ban bạch nhân thể thương”

(Hoàn nguyên, Hồng Ngâm III)

Diễn nghĩa:

“Vì cứu đại khung nên truyền Pháp của Trời

Nợ nghiệp của chúng sinh thì một mình gánh chịu

Nghiệp của vô lượng chúng sinh tạo thành nạn lớn

Tóc xanh nay ngả muối tiêu, thân thể thương tổn”

Tim tôi đau nhói khi tôi nghĩ về những gì Sư phụ đã chịu đựng cho tất cả chúng ta, và tôi đã bật khóc. Sư phụ đã phải gánh chịu rất nhiều khổ nạn cho chúng ta, cơn đau ở chân của tôi có đáng là gì? Ngay lập tức tôi vắt chân lên. Cơn đau dữ dội tới mức tôi phải dựa người vào giường. Nhưng tôi không tháo chân ra và chịu đựng cơn đau ấy trong một giờ đồng hồ. Sau khi kiên định và đả tọa chịu đau trong một tuần, cuối cùng tôi đã vượt qua được khổ nạn này.

Kiên trì cứu người

Vì không muốn mọi người hiểu sai tình huống của mình và có suy nghĩ tiêu cực về Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã không ra ngoài giảng chân tướng. Thay vào đó, tôi ra ngoài vào buổi tối và dán các tài liệu giảng chân tướng.

Vào mùa đông trời nhanh tối, do đó sau khi phát chính niệm lúc sáu giờ tối, tôi sẽ ra ngoài. Tôi bước một bước về phía trước bằng chân trái và kéo chân phải phía sau. Mặc dù bụng tôi không còn đau nữa và tôi có thể đứng dậy, nhưng chân phải của tôi vẫn đau khi tôi bước đi, do đó tôi không dám dồn trọng lượng lên ngón chân phải.

Tôi dán các tài liệu giảng chân tướng lên tường và tầng trệt của các tòa nhà chung cư. Khi đi qua những nơi đã khóa cửa, tôi dán tài liệu lên cửa. Cuối cùng khi đã thấm mệt, tôi bắt taxi trở về nhà.

Khi đang trong quá trình hồi phục, tôi gặp một khổ nạn khác. Một ngày, tôi đột nhiên đau bụng tới mức không thể duỗi thẳng lưng. Như thể có những con dao đang cứa vào bụng tôi và tôi cảm thấy buồn nôn. Mỗi lần ăn, tôi đều phải vào nhà vệ sinh. Ruột của tôi đau tới mức không thể chịu được.

Khi ngồi trên giường ấn chặt hai tay vào bụng, tôi đột nhiên nhớ lại những gì đã xảy ra với học viên tên May (bí danh). Một ngày, học viên May cũng bị đau bụng khi đang đi bộ về nhà. Cơn đau càng tệ hơn và bà ấy phải ngồi xuống bên đường và gọi con trai tới đưa về. Khi con trai đến, cậu ấy đưa bà tới bệnh viện và bà đã qua đời không lâu sau đó.

Ngay sau đó, tôi nghe thấy một giọng nói: “Ngươi đang hấp hối. Ngươi nên chuẩn bị hậu sự cho mình đi!”

Tôi nghiêm túc nói: “Ta là đệ tử Đại Pháp và cuộc sống của ta nằm trong tay của Sư phụ. Những gì ngươi nói không được tính. Ta có những dục vọng và chấp trước người thường, nhưng Sư phụ đã an bài con đường tu luyện của ta. Ta đang nỗ lực quy chính bản thân mình. Nếu ngươi ở đây để bức hại ta, ngươi chính là đang phạm tội.”

Vì đau bụng nên tôi không thể cầm cuốn Chuyển Pháp Luân để học Pháp, do đó tôi đã nghe các bài giảng của Sư phụ. Tôi tăng thêm thời gian phát chính niệm và nhẩm bài thơ của Sư phụ:

“Đại Pháp bất ly thân

Tâm tồn Chân Thiện Nhẫn

Thế gian Đại La Hán

Thần quỷ cụ thập phân”

(Uy đức, Hồng Ngâm)

Diễn nghĩa:

Uy đức

“Đại Pháp không hề dời khỏi thân

Tâm tồn chứa Chân Thiện Nhẫn

Bậc Đại La Hán tại thế gian (cõi người)

Thần và quỷ mười phần đều phải nể sợ (ý nói nể sợ nhiều)”

Tôi không thừa nhận bất kỳ an bài nào của cựu thế lực, và thông qua học Pháp, phát chính niệm, cơn đau bụng đã giảm dần.

Một cơ hội để tìm ra những chấp trước của mình

Khi hướng nội, tôi vô cùng ngỡ ngàng khi nhận ra quá nhiều chấp trước của mình, như tâm hoan hỷ, hiển thị, tranh đấu và sợ hãi. Tôi cũng oán trách chồng.

Chồng tôi nhặt rác để bán. Ông nhanh chóng chất đầy kho của chúng tôi. Tuy nhiên, ông không bán và cũng không cho tôi bán. Khi kho đã đầy, ông bắt đầu để mọi thứ ở cầu thang. Dù đã dọn dẹp nhà cửa, nhưng tôi vẫn cảm thấy chúng tôi đang sống trên một đống rác.

Rác cứ tiếp tục chất đống và tôi đã tức giận tới nỗi mất bình tĩnh và mắng nhiếc chồng. Cơn giận khiến tôi mất tập trung khi học Pháp. Tôi cũng không thể tĩnh xuống khi phát chính niệm. Tôi vẫn giận dữ và thậm chí còn ghét chồng.

Sư phụ giảng:

“Chư vị cũng tranh cũng đấu giống như người thường, thì chư vị chính là người thường; nếu chư vị còn hơn cả hắn, thì chư vị lại còn chẳng bằng người thường như hắn.” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi biết mình đã sai, và quỳ xuống trước bức chân dung của Sư phụ. Tôi nói với Sư phụ rằng tôi đã sai, và đệ tử xin tạ lỗi trước Sư phụ. Hai ngày sau, tôi hết đau bụng và chân của tôi cũng không còn đau nữa.

Khổ nạn được hóa giải

Hai ngày sau, tôi lại đến nhà học viên kia để học Pháp. Tôi vẫn đi khập khiễng một chút và chân phải của tôi đi không thẳng. Tôi nghĩ rằng tình trạng của mình không thể tiếp tục vì tất cả hàng xóm đều biết tôi tu luyện Đại Pháp, và họ cũng biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Mọi người thường khen ngợi rằng tôi thật khỏe mạnh và tràn đầy sức sống như thế nào. Tôi luôn đáp lại rằng: “Đó là vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.”

Tôi nghĩ rằng tôi không được làm xấu hình ảnh về Đại Pháp chỉ vì tình trạng của mình. Do đó tôi bắt đầu tập đi từ phòng ngủ ra phòng khách. Có một chiếc gương đặt ở cửa, do đó tôi có thể nhìn vào gương khi bước đi để xem liệu tôi có còn đi khập khiễng hay chân phải còn không thẳng nữa không. Tôi tập đi bộ trong một giờ đồng hồ trước khi phát chính niệm vào nửa đêm. Tôi đã làm việc này trong hơn 10 ngày.

Một buổi tối, khi tôi đang đi giày để tập đi bộ, chồng tôi nói tôi không cần đi nữa vì tôi đã không đi khập khiễng nữa rồi.

Mọi thứ đã trở lại bình thường và tôi có thể lại đi ra ngoài để giảng chân tướng về Đại Pháp cho mọi người và cứu họ!

Nếu chúng ta có thể ghi nhớ Pháp Sư phụ giảng khi chúng ta gặp khổ nạn và có thể thực sự vứt bỏ chấp trước vào sinh tử, Sư phụ sẽ giúp chúng ta.

Trên đây là những thể ngộ của tôi trong quá trình tu luyện, nếu có điểm nào chưa đúng với Pháp, xin các đồng tu từ bi chỉ rõ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/12/10/378244.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/2/4/175186.html

Đăng ngày 28-02-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share