[MINH HUỆ 06-12-2018] Tháng 6 năm 1996, chị gái và tôi gặp nhau tại nhà mẹ đẻ để ăn tối. Chị tôi lúc đó đang đọc một cuốn sách, chị nói: “Em gái à, em đọc cuốn sách này đi. Kỳ diệu lắm! Một đồng nghiệp của chị đã tu luyện môn này và khỏi bệnh dạ dày kinh niên.” Chị tôi và tôi đều bị bệnh dạ dày. Dù uống nhiều thuốc nhưng chúng tôi cũng không khá lên. Do vậy, tôi đã quyết định cũng đọc cuốn sách.

Đắc Pháp

Vừa về tới nhà, tôi đã bắt đầu đọc Chuyển Pháp Luân. Tôi thật sự hy vọng sẽ khỏi bệnh dạ dày.

Tôi càng đọc, càng thấy thích cuốn sách. Tôi nghĩ rằng tác giả phải là một người vĩ đại, bởi ông biết quá nhiều về đủ mọi thứ. Tôi đã tìm thấy lời giải đáp cho nhiều câu hỏi của mình. Khi đang đọc Bài giảng thứ Sáu, tôi cảm thấy như thể có gì đó đang quay thuận và ngược chiều kim đồng hồ trong dạ dày của tôi. Sau đó, qua hốc mắt, tôi thấy có gì đó giống như cái quạt đang quay hơn 10 phút liền. Tôi đã rất phấn khởi và nhớ những điều tôi đọc trong Chuyển Pháp Luân.

Sư phụ giảng:

“Bộ công pháp của chúng tôi tu luyện một Pháp Luân tại bụng dưới; trong lúc giảng bài trên lớp tôi đích thân cấp [Pháp Luân] cho học viên. Trong khi tôi đang giảng Pháp Luân Đại Pháp, tôi lần lượt cấp Pháp Luân cho mọi người; có người có cảm giác được, có người không cảm giác được.” (Bài giảng thứ nhấtChuyển Pháp Luân)

Tôi đọc tiếp, và một câu Sư phụ giảng lại khắc sâu trong tâm trí tôi:

“Do đó tôi nói với mọi người, chớ nên vì dễ được mà dễ mất. Nó cực kỳ trân quý, không thể dùng giá trị để đo lường được đâu.” (Bài giảng thứ sáu, Chuyển Pháp Luân)

Vì vậy, tôi tự nhủ: “Vì tôi đã đắc được Đại Pháp, tôi không muốn để mất nó vì bất cứ lý do gì.” Tôi không rõ lắm môn tu luyện này là thế nào, nhưng tôi hiểu Pháp Luân Đại Pháp thật tốt và tôi muốn học và sống theo những nguyên lý của nó.

Trong vòng chưa đầy một tháng, tôi đã khỏi mọi bệnh tật. Tôi không cần dùng bất kỳ loại thuốc nào mà trở nên khỏe mạnh và tràn đầy năng lượng.

Sư phụ thanh lọc thân thể cho tôi

Khi học các bài giảng Pháp và luyện các bài công pháp, tôi dần hiểu được Đại Pháp và cải thiện tâm tính của mình với sự giúp đỡ của Sư phụ.

Sau đó, một sáng sớm, tôi cảm thấy đau ghê gớm, không sao cử động. Tôi biết chắc là Sư phụ đang thanh lọc thân thể cho tôi.

Sư phụ giảng:

“Trong tu luyện cần tiêu nghiệp, tiêu nghiệp sẽ thống khổ; làm sao có thể tăng công một cách nhẹ nhàng thoải mái kia chứ! Nếu không thì tâm chấp trước của chư vị làm sao bỏ được đây?” (Bài giảng thứ sáuChuyển Pháp Luân)

“Chư vị mang theo thân thể có bệnh, [thì] chư vị tu luyện không được.” (Bài giảng thứ nhấtChuyển Pháp Luân)

Cơn đau của tôi kéo dài suốt đêm, khiến tôi không sao ngủ được. Sáng hôm sau, đến giờ luyện công nhóm, tôi nghĩ: “Nếu cơn đau ngừng lại trong năm phút trước khi buổi tập bắt dầu, tôi sẽ tham gia luyện công với các học viên khác. Nếu không, tôi sẽ luyện ở nhà. “Đột nhiên, mọi cơn đau biến mất, và tôi đi ra công viên để luyện các bài công Pháp buổi sáng với các học viên khác.

Một ngày thứ Sáu mùa đông, khi tuyết vừa ngừng rơi, tôi trở về nhà. Tôi lăn ra ốm, lên cơn sốt, và cảm thấy chóng mặt, buồn ngủ. Ngày hôm sau, tôi thấy tệ hơn. Mũi khô và đau, cổ họng rát như lửa đốt, và không thở bình thường được. Mẹ vợ tôi cũng bị sốt, và tôi phải đưa bà vào viện. Tôi không nói với bà là tôi cũng đang sốt vì tôi không muốn bà lo cho tôi.

Đêm đó về nhà, tôi tự nhủ, Sư phụ đang giúp tôi tiêu nghiệp, tôi không nên nghĩ mình bị ốm. Tôi đi ra ngoài phân phát tài liệu về Đại Pháp và cuộc bức hại của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Sau khi phát hết tài liệu, tôi về nhà và đi ngủ. Sáng hôm sau, tôi đã hồi phục hoàn toàn.

Một người luyện công, cả nhà hưởng lợi

Con gái tôi bị sưng amidan từ khi mới sinh ra. Khi mới sáu tháng tuổi, amidan của cháu thường bị sưng, đặc biệt là khi sốt cao. Cháu phải tiêm thuốc liên tục hai tuần nhưng một tuần sau lại bị ốm lại. Lên bốn tuổi thì cháu không bị thường xuyên như thế nữa.

Khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, con gái tôi lại sốt cao. Tôi đưa cháu tới bệnh viện. Bác sỹ muốn làm một số xét nghiệm máu, nhưng cháu sợ khi bị tiêm. Vì tôi không thể thuyết phục cháu làm xét nghiệm nên tôi bảo cháu phải học Pháp.

Cháu đọc Chuyển Pháp Luân hàng ngày. Chỉ chưa đầy mười ngày, cháu đã hồi phục và đi học lại. Đó là lần cuối cùng cháu bị sốt.

Một chiều mùa hè, trường cháu gọi điện báo rằng cháu đột nhiên không nhìn thấy gì. Tôi hoảng loạn và chạy tới trường. Tuy nhiên, trên đường tới đó, tôi nhớ ra Pháp của Sư phụ và lập tức bình tĩnh lại.

Sư phụ đã giảng,

“khi đấu tranh lục đục giữa người với người, chư vị có bất động tâm hay không; khi bạn bè thân quyến gặp chuyện thống khổ, chư vị có bất động tâm hay không, chư vị nhìn nhận sự việc như thế nào đây; làm người luyện công khó khăn như vậy đấy!” (Bài giảng thứ támChuyển Pháp Luân)

“Phải chăng muốn chi phối vận mệnh của người khác; mỗi người đều có vận mệnh của mình chứ!” (Bài giảng thứ nămChuyển Pháp Luân)

“Một người luyện công, cả gia đình được lợi ích” (Giảng Pháp tại pháp hội Úc 1999)

Hiệu trưởng, giáo viên, và cả học sinh vây quanh con gái tôi và giục tôi đưa cháu tới bệnh viện. Về đến nhà, tôi cũng bị cả nhà giục đưa con vào viện. Tôi nói cả nhà chờ đến ngày hôm sau rồi quyết định. Sáng hôm sau, con tôi lại ổn và lại đi học

Trở thành một người tốt

Trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi rất xấu tính, luôn đổ lỗi cho chồng, và thường cho rằng anh ấy lười biếng, không chịu làm việc nhà, hay say xỉn, hút thuốc, và chửi tục quá nhiều.

Sau khi học Pháp Luân Đại Pháp, tôi dần thay đổi, học cách trở thành một người tốt, và hiểu ý nghĩa và mục đích của cuộc sống. Tôi cố gắng không tập trung vào khuyết điểm của anh ấy mà tìm những mặt tốt. Dần dần, chồng tôi cũng thay đổi. Gia đình của tôi trở nên hòa ái.

Đối diện với cuộc bức hại

Tháng 7 năm 1999, ĐCSTQ phát động cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp, mọi phương tiện truyền thông nhà nước đều lăng mạ Đại Pháp. Gia đình và các sếp của tôi cũng gây áp lực cho tôi. Tôi sợ hãi và không biết tại sao lại xảy ra cuộc bức hại.

Tôi hướng nội sâu hơn, tự nhủ: “Rốt cuộc thì Chuyển Pháp Luân giảng thế nào? Môn tu luyện này dạy chúng tôi làm người tốt và mục đích của cuộc sống. Sư phụ đã dạy chúng tôi điều gì? Sư phụ cho chúng tôi thấy làm người tốt như thế nào qua cách hành xử của Ngài, và học viên nào cũng tôn kính Ngài từ tận đáy lòng. Sư phụ không chỉ cho chúng tôi sức khỏe mà còn giúp chúng tôi phản bổn quy chân, trở về nơi nguyên lai của mình. Do vậy, chúng tôi biết chúng tôi nên làm gì. Chúng tôi hành xử theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn. Như thế sẽ có lợi ích cả về thể chất và tinh thần.”

Sau khi nghĩ sâu về vấn đề này, tôi quyết định tôi không có gì sai khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và tôi không nên từ bỏ đức tin của mình. Trớ trêu thay, vì sự kiên định của tôi vào Sư phụ và Đại Pháp mà tôi đã trải nghiệm nhiều thống khổ.

Bị đưa vào trại lao động và bị tra tấn

Vì từ chối từ bỏ đức tin của mình, tôi bị đưa vào một trại lao động cưỡng bức. Trong bốn tháng đầu, tôi bị tra tấn, vì thế mà bị thiếu máu. Tôi không ngừng ho, và tay run không kìm lại được. Tôi bị chẩn đoán mắc bệnh lao.

Tôi bị đưa tới một bệnh viện, các bác sỹ ở đó bảo rằng tôi đang đứng trước cửa tử. Tôi nằm liệt giường hơn năm tháng ròng, tốn mất 100.000 tệ. Tôi đề nghị gia đình tôi ngừng điều trị.

Sau khi về nhà, mẹ chồng tôi rất lo lắng. Tôi bắt đầu luyện các bài công pháp. Sau bảy ngày, tôi đã tự đứng lên được. 13 ngày sau, tôi có thể tự đi lại, và hai tháng sau đó, tôi lên xuống được cầu thang! Sức khỏe của tôi đã phục hồi hoàn toàn.

Một tháng sau nữa, mẹ chồng tôi tới thăm. Bà đã ngạc nhiên khi thấy tôi mở cửa: “Con hồi phục rồi ư? Con có thể đi lại à? Sao có thể?” Bà đã khóc. Tôi nói với bà: “Bởi vì con tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.” Mặc dù chứng kiến sự hồi phục của tôi, bà vẫn rất sợ và bảo tôi không được nói với bất kỳ ai về Đại Pháp.

Câu trả lời trung thực chấm dứt sự bức hại

Trong trại lao động, một cai trại đã thẩm vấn tôi. Tôi bị mang tới một căn phòng với đủ loại dụng cụ tra tấn. Cô ấy nói cô ấy không muốn bẩn tay khi đánh tôi nên đeo găng tay vào. Tôi nhẩm trong tâm bài giảng của Sư phụ: “Chính niệm của đệ tử Đại Pháp có uy lực.” (Tinh tấn yếu chỉ II).

Trong tâm, tôi nói cô ấy không được cử động và tránh xa tôi ra. Cô ấy đứng cạnh cái bàn, tự nói chuyện với chính mình. Sau đó, cô ấy hỏi tôi rằng tôi có tiếp tục tu luyện Đại Pháp không. Cô ấy đe dọa nếu cô ấy tra tấn tôi, thì coi như tôi xong rồi. Vì sợ nên tôi thì thào “Có”. Cô ấy yêu cầu tôi nói to lên, và tôi hô lên: “Có!”

Cô ấy đột nhiên thay đổi thái độ, nói: “Tôi biết cô sẽ không từ bỏ. Nhưng, nếu cô luyện công, tôi sẽ không được thưởng. Chỗ nào cũng có camera. Xin đừng gây rắc rối cho tôi.”

Tôi nói: “Chúng tôi luôn nghĩ hành động của mình ảnh hưởng thế nào tới người khác. Tôi sẽ không gây bất kỳ rắc rối nào cho cô.” Cô ấy có vẻ hài lòng và để tôi quay về buồng giam mà không lục soát tôi.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/12/6/377403.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/1/17/174667.html

Đăng ngày 22-02-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share