Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Hoa Kỳ

[MINH HUỆ 09-12-2018] Khi ông bố 88 tuổi của tôi phải nhập viện vào tháng 1 năm 1998, ông nói với tôi rằng một người bạn đã đến thăm và hối thúc ông tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Đây là lần đầu tiên tôi nghe đến Pháp Luân Đại Pháp. Tôi không hề biết gì về pháp môn này.

Tôi cho rằng Pháp Luân Đại Pháp hẳn là một môn tập khí công. Tôi hỏi ông liệu ông có luyện môn đó không và phân vân tại sao tôi lại chưa từng nghe về nó. Thật ngạc nhiên, bố tôi trả lời rằng ông đã từng là một học viên Đại Pháp kể từ năm 1996.

Tôi đã thử rất nhiều loại khí công để chữa bệnh khỏe người, nhưng chẳng môn nào đem lại hiệu quả đáng kể. Vì thế tôi đã thôi tập và chẳng tin vào môn nào.

Do tò mò, tôi đã hỏi bố tôi nghĩ gì về Pháp Luân Đại Pháp và được biết rằng đó là một môn tu luyện rất tốt. Bố tôi thừa nhận rằng ông đã ngừng tu luyện do Đảng Cộng sản Trung Quốc đã tuyên bố rằng các Đảng viên không được phép tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

“Đảng kiểm soát mọi thứ.” Tôi nói. “Và nó thậm chí còn kiểm soát cả khí công! Bố hãy cứ tiếp tục tu luyện nếu bố thích, và đừng màng đến họ. Bố chịu trách nhiệm cho sức khỏe của mình mà!” Vì thế ông đã quay lại luyện các bài Pháp Luân Đại Pháp sau khi được xuất viện.

Một tuần sau, tôi đến thăm bố tôi sau khi ông đã trở về nhà. Ông trông khỏe mạnh và nói với tôi rằng ông cảm thấy rất tốt.

Đó quả là một điều thần kỳ đối với bất kỳ ai ở độ tuổi của ông mà lại có thể hồi phục nhanh đến vậy sau khi phải nhập viện. Tôi mừng cho bố tôi nhưng không nghĩ nhiều về điều đó.

Một tháng sau, huyết áp của bố tôi lại tăng cao và bác sỹ bảo ông phải đến bệnh viện. Tuy nhiên, bố tôi không hề cảm thấy khó chịu. Tôi có cảm giác rất tệ trong hoàn cảnh đó, và tin rằng bố tôi sẽ không bao giờ được xuất viện nếu ông phải nhập viện lần này.

Tôi hỏi bố tôi sao ông có thể tu luyện Pháp Luân Đại Pháp nếu ông phải nhập viện. Ông nói với tôi rằng ông cũng lo như thế.

Tôi nói: “Tuần sau là tuần nghỉ lễ, và rất ít người sẽ đến bệnh viện làm việc, vậy tại sao bố không nghỉ ngơi ở nhà và đến bệnh viện sau kỳ nghỉ này?” Bố tôi đồng ý và bảo tôi hủy việc đặt chỗ ở bệnh viện.

Bố tôi gọi điện thoại từ nhà lúc chín giờ tối hôm đó và báo với tôi rằng huyết áp của ông đã trở lại bình thường.

Tôi vô cùng ngạc nhiên về tốc độ phục hồi của ông, quả là không thể tin nổi. Sáng hôm sau tôi sang nhà ông để xem tình hình thế nào. Ông trông tươi tắn và rất vui.

Quyết định tu luyện Đại Pháp

Sau khi chứng kiến tất cả việc này, tôi trở nên rất tò mò về Pháp Luân Đại Pháp và muốn mượn cuốn sách Chuyển Pháp Luân của bố tôi. Nhưng ông bố thường ngày vốn hào phóng của tôi lần này lại từ chối đưa sách cho tôi. Tuy nhiên, ông nói rằng tôi có thể đọc sách ở nhà ông. Cho dù tôi nói gì đi nữa thì ông cũng không đổi ý. Ông nói rằng “Con chỉ có thể đọc ở đây, con không thể đem cuốn sách đi!” Bố tôi nói rằng ông đọc cuốn sách hàng ngày.

Tôi đi tìm mua cuốn Chuyển Pháp Luân ở hiệu sách. Tôi đến tất cả các hiệu sách mà tôi biết và không thể tìm thấy một cuốn nào cả. Chồng tôi lẩm bẩm: “Kỳ lạ nhỉ. Rõ ràng vài ngày trước anh đã nhìn thấy cuốn Chuyển Pháp Luân ở trong các hiệu sách mà.”0

Chủ một hiệu sách hỏi chúng tôi đang tìm loại sách gì. Khi chúng tôi nói với bà là chúng tôi đang tìm cuốn Chuyển Pháp Luân thì bà đã đưa ngón trỏ lên môi ra hiệu chúng tôi im lặng. Bà thì thào: “Cuốn sách đó bị cấm đấy.” Bà không biết tại sao, chỉ biết rằng đó là lệnh của quan chức cấp trên. Bà nói thầm rằng bà vẫn còn giấu được vài cuốn.

Chúng tôi vô cùng vui sướng vì cuối cùng đã được cầm tận tay cuốn Chuyển Pháp Luân. Tôi thức cả đêm đọc sách một mạch cho đến hết. Tôi nghĩ: “Cuốn sách này có quá nhiều điều.” Tôi cảm thấy thông thái hơn và tìm thấy lời giải cho rất nhiều điều mà trước đây tôi không hiểu. Ngày hôm sau chồng tôi hỏi cuốn sách có hay không. Tôi trả lời: “Hay!” Nhưng tôi nói với anh rằng tôi không thể giải thích tại sao nó hay.

Chồng tôi bắt đầu đọc cuốn Chuyển Pháp Luân. Đọc được một nửa, anh nói rằng: “Cuốn sách này thực sự rất hay, vì nó dạy mọi người tu luyện tâm tính, điều này rất quan trọng. Tuy nhiên, anh chắc chắn rằng Đảng sẽ không chịu được cuốn sách này.”

Chồng tôi nói tiếp: “Đảng là vô thần, và Chuyển Pháp Luân nói về Phật gia.” Tôi đáp lại đơn giản: “Em không quan tâm Đảng có cho phép hay không. Em sẽ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.” Vài ngày sau, chồng tôi cho tôi xem vài bài báo bôi nhọ Pháp Luân Đại Pháp, nhưng tôi không lay động.

Tôi nghĩ: “Không kể một người hay một thứ gì đó tốt đến đâu, sẽ luôn có ai đó nhận xét tiêu cực. Tôi nghĩ Pháp Luân Đại Pháp là tốt, và không gì có thể khiến tôi đổi ý.” Chồng tôi và tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Hai mươi năm đã trôi qua, nhưng những ngày đó vẫn luôn như mới trong tâm trí tôi, giống như là mới xảy ra hôm qua vậy. Sự kiên định và tín tâm vào Pháp Luân Đại Pháp và Sư phụ Lý Hồng Chí đã giúp chúng tôi vượt qua được thời gian khó khăn nhất sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc bắt đầu đàn áp Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1999.

Chúng ta sẽ luôn là những học viên Pháp Luân Đại Pháp tinh tấn.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/12/9/378210.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/1/22/174721.html

Đăng ngày 19-02-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share