Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc Đại lục

[MINH HUỆ 25-09-2018]

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ khi còn nhỏ. Tuy nhiên, khi đó tôi đã không trân quý cơ hội được tu luyện, vì nói đến học Pháp hay luyện công, tôi chỉ đơn giản là thực hiện các động tác. Không có gì đáng ngạc nhiên khi cuối cùng tôi đã lãng phí rất nhiều thời gian!

Ngoài ra, vì sợ hãi, tôi đã làm những việc khiến Sư phụ thất vọng. Tuy vậy, Sư phụ đã rất từ bi, Ngài đã ban cho tôi một cơ hội khác. Chỉ sau khi tôi thực sự quyết tâm tu luyện Đại Pháp, tôi mới nhận ra sự quý giá của tu luyện và tu luyện thực sự không hề dễ dàng.

Tôi muốn chia sẻ về hành trình quay trở lại tu luyện của mình, cũng như quá trình tham gia vào các hoạt động nâng cao nhận thức cùng các đồng tu. Xin vui lòng chỉ ra bất cứ điều gì còn chưa phù hợp.

Ngộ ra: Tu luyện là gì

Mặc dù tôi đắc Pháp từ sớm, tôi vẫn là một đứa trẻ và chỉ đơn giản theo gia đình tu luyện, chứ không phải là tự mình muốn tu luyện. Tuy nhiên, vì tôi là một đứa trẻ, tôi không bị ô nhiễm bởi thùng thuốc nhuộm lớn xã hội người thường, do đó trạng thái của tôi được quyết định bởi bản tính tiên thiên. Nhưng khi tôi lớn lên, tôi trở nên chấp trước vào danh vọng và lợi ích. Kết cục là tôi đã bị ảnh hưởng bởi văn hóa Đảng một cách dễ dàng.

Sau khi trở lại tu luyện, tôi có nhiều câu hỏi về tu luyện: Tu luyện là gì? Một người tu luyện nên tu luyện như thế nào?

Lúc đó, tôi đang học ở một thành phố khác và tu luyện một mình. Tuy nhiên, tôi đã thu xếp để dành toàn bộ thời gian rảnh của mình để học Pháp.

Sư phụ giảng:

“Pháp có thể phá hết thảy chấp trước, Pháp có thể phá hết thảy tà ác, Pháp có thể phá trừ hết thảy lời dối trá, Pháp có thể kiên định chính niệm.” (Tinh tấn yếu chỉ II – Bài trừ can nhiễu)

Đồng thời tôi cũng làm ba việc. Buổi sáng thì tôi học thuộc Pháp, đến tối thì học Pháp. Buổi trưa, tôi giảng chân tướng cho mọi người, và tôi làm bài tập về nhà sau khi đi học về.

Lúc đầu, tôi sợ nói chuyện với mọi người về môn tu luyện. Đảng đã làm tôi sợ hãi, bằng những ý niệm phản ánh trong tâm trí tôi rằng cảnh sát sắp bắt tôi. Cuối cùng thì tôi quá sợ hãi và đã bị mất ngủ nhiều đêm. Khi tâm sợ hãi của tôi nổi lên, tôi đã không dám làm gì. Đôi lúc tôi bị ấn tượng rằng cảnh sát sẽ xuất hiện trước cửa nhà bất kỳ lúc nào.

Sau đó, một học viên khác nói với tôi rằng tôi có thể xin Sư phụ giúp. Do đó tôi bắt đầu kêu cầu Sư phụ hết lần này đến lần khác. Sau đó, để hoàn toàn thoát khỏi nỗi sợ hãi, tôi sẽ nhẩm Pháp. Dần dần chính niệm của tôi mạnh lên, và tôi đã có thể ra ngoài gọi điện thoại giảng chân tướng. Sau đó, tôi cố gắng bước ra giảng chân tướng trực diện.

Một lần, tôi tình cờ đọc một trong những bài giảng của Sư phụ:

“Cánh tay của chư vị, chân của chư vị, ngón tay của chư vị, miệng của chư vị chư vị bảo nó động thế nào thì nó động thế nấy. Vì sao? Bởi vì nó là của chư vị. Khi tư tưởng của chư vị phải nhập định, cái tư tưởng không tĩnh lại được đó, chư vị càng bảo nó tĩnh lại, nó lại càng không tĩnh, nó là chư vị chăng? Chư vị có thể thừa nhận nó là chư vị không? Nó là quan niệm mà chư vị hình thành hậu thiên và nghiệp lực.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Bắc Mỹ lần đầu tiên)

Tôi nhận ra là mình nên loại bỏ tâm sợ hãi. Dần dần, Sư phụ điểm hóa cho tôi rằng tôi không nên chỉ thanh trừ tâm sợ hãi mà còn cả những quan niệm khác nữa. Bằng cách đó tôi dần dần trở lại đúng hướng.

Trong quá trình đó, tôi cảm thấy thay đổi lớn nhất của mình là buông bỏ chấp trước vào tiểu thuyết. Trước kia, tôi cũng nghiện đọc tiểu thuyết đến mức có thể dành cả ngày để đọc và quên mọi thứ khác. Ngay cả khi tôi hứa nhiều lần trước pháp tượng của Sư phụ để thanh trừ chấp trước này, tôi vẫn không thể làm được.

Một ngày khi tôi đang nhẩm đọc Chuyển Pháp Luân, một đoạn mà câu chữ trên bề mặt đang bàn về điều gì đó khác, nhưng tôi đột nhiên ngộ ra rằng để thanh trừ triệt để một chấp trước, người tu luyện cần phải đào sâu từng ý từng niệm, từng hành vi, chẳng hạn như một phần việc, một nhân vật, một câu nói, một cảnh tượng, hoặc thứ gì đó mà tôi đồng tình trong một cuốn tiểu thuyết chợt lóe lên trong tâm trí tôi. Tôi cần nắm bắt lấy những thứ này một cách nhanh chóng và thanh trừ chúng.

Sau một thời gian tìm kiếm và loại bỏ mọi suy nghĩ và hành vi này, tôi cảm thấy mình đã thực sự thanh trừ chấp trước vào việc đọc tiểu thuyết. Tuy nhiên, khi một người bạn cùng lớp đưa ra một số bộ phim truyền hình hoặc một tiểu thuyết mà tôi biết, tôi nhận ra rằng nó vẫn còn hiện hữu rõ ràng trong tâm trí tôi. Đó là lúc tôi phải đào sâu hơn nữa trong tâm trí mình, thanh trừ thứ vật chất đó lần nữa. Đôi lúc khi tôi nghe người khác nói về những câu chuyện mà tôi từng thích thú, tôi nhận ra rằng tôi vẫn còn chấp trước rất mạnh.

Một số bài chia sẻ của những học viên khác đã giúp tôi nhìn thấu vấn đề, đó là tôi đang coi trọng tình yêu của con người như một điều tốt đẹp. Sau khi tôi nhận ra quan niệm này, tôi bắt đầu phát chính niệm để thanh trừ nó.

Khi nghĩ lại, tôi thấy mình đang sống trong một thế giới ảo. Chính Đại Pháp đã khiến tôi hoàn toàn thay đổi và giúp tôi bóc tách mọi loại vật chất bại hoại từng tầng từng tầng. Trong những giấc mơ của mình, tôi vẫn còn chấp trước vào những cảnh yêu đương, nhưng tôi nhận ra rằng nó bắt nguồn từ tâm sắc dục, dục vọng, tâm an dật, và những chấp trước khác. Tôi vẫn còn một lượng lớn các chấp trước liên quan tới phương diện này, và tôi sẽ tiếp tục nỗ lực để tu luyện tốt hơn.

Sự kiên trì

Ban đầu, tâm trí tôi vơ vẩn ở khắp mọi nơi. Đôi khi tôi cảm thấy buồn ngủ trong khi phát chính niệm, và sau đó, tâm trí tôi tắc nghẽn. Ngay cả khi tôi nhẩm khẩu quyết, tâm trí tôi vẫn lang thang. Tuy nhiên, tôi không từ bỏ mà thay vào đó là kiên trì thực hiện và cố gắng để thực hiện thường xuyên hơn. Hầu như không nhận ra, nhưng tôi dần dần trầm tĩnh lại, và tôi có thể nhanh chóng phát chính niệm lâu hơn với sự tập trung ổn định.

Do thực tế là tôi đã không tu luyện vững chắc, tôi không thể duy trì phát chính niệm trong một thời gian dài, do đó tôi đã có một thời gian khó phát chính niệm mạnh mẽ để thanh trừ những nhân tố can nhiễu đến mình. Cho đến một ngày một số cảnh sát tới nói chuyện với người quản lý của tôi với ý định bức hại tôi. Lúc đó, tôi tìm một góc rất yên tĩnh để phát chính niệm trong một thời gian. Mặc dù tôi không tĩnh lại, nhưng tôi vẫn kiên trì. Tôi không coi những suy nghĩ bất hảo là một phần của mình, và trong thâm tâm, tôi liên tục cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Sau một giờ làm như vậy, tôi có thể cảm thấy hầu hết những suy nghĩ bất thường của tôi đã bị thanh trừ. Cuối cùng, đã không có chuyện gì xảy ra.

Một ngày khác, trong suốt bốn thời điểm phát chính niệm toàn cầu, tôi có thể cảm thấy mọi tế bào của mình đang rung động. Tôi cảm nhận được sức mạnh của các học viên đang phát chính niệm đồng bộ toàn cầu. Một trải nghiệm khác tôi đã trải qua sau khi tôi vượt qua một khó khăn: Lúc 12 giờ đêm, tôi thường cảm thấy rất buồn ngủ và không thể tỉnh táo khi phát chính niệm. Tuy nhiên, một tối tôi đã có thể vượt qua được việc này, và sau khi thức dậy vào sáng hôm sau, tôi cảm thấy phấn chấn. Nó là một cảm giác rất đặc biệt.

Tìm ra chấp trước của bản thân trong khi giảng chân tướng

Tôi đã không làm tốt việc giảng chân tướng cho mọi người. Khi hướng nội, tôi tìm thấy chấp trước vào sự phù phiếm và tâm sợ hãi là những thứ đã cản trở mình. Sau đó, cùng với việc học Pháp chuyên tâm, tôi bắt đầu giảng chân tướng hiệu quả hơn. Tôi buộc mình ra ngoài mỗi ngày để gặp mọi người. Hóa ra là mọi người có tiền duyên đang thực sự chờ đợi tôi.

Tôi vẫn có tâm bảo vệ bản thân mạnh mẽ. Do đó, khi mọi người hỏi tôi về thông tin cá nhân, tôi đã lảng tránh và không đủ can đảm để nói về việc tôi là ai cũng như đưa bất kỳ thông tin cá nhân nào của tôi. Tâm sợ hãi, nghi tâm và tâm bảo vệ bản thân đã đặt tôi vào vị trí khiến tôi khó giảng chân tướng cho người quen hơn là cho người lạ.

Tôi thích giữ im lặng về bản thân hơn bởi vì tôi sợ rằng những người khác sẽ nhìn tôi khác đi, hay tôi sẽ bị tổn thương, hay bị người khác báo cảnh sát. Sâu thẳm tôi cũng có nghi tâm và suy nghĩ tiêu cực, bắt nguồn từ văn hóa Đảng. Hoặc khi tôi bắt đầu nói, tôi tiếp tục nói để chứng thực bản thân mình. Kết quả không được khả quan. Vào những lúc khác, Tôi giảng chân tướng, nhưng vẫn ngại ngần khi động chạm đến vấn đề thoái Đảng.

Những chấp trước này thực sự bắt nguồn từ việc tôi không học Pháp tốt, và tôi không minh bạch về các Pháp lý. Tôi vẫn còn những băn khoăn về những vấn đề vốn đã được Sư phụ trình bày trong các bài giảng, nhưng tôi không nhập tâm. Với việc học Pháp không hiệu quả, tôi đã có một khoảng thời gian chứng thực Pháp khó khăn. Đôi khi tôi minh bạch về một Pháp lý nào đó, nhưng khi gặp phải những vấn đề cụ thể, tôi không coi mình là một người tu luyện và cũng không giữ mình theo các tiêu chuẩn của Pháp. Với việc đề cao tâm tính rất ít, lời nói của tôi không thể loại bỏ những nhân tố đằng sau những người thường đang cản trở họ có được những hiểu biết cơ bản hơn.

Nhớ lại tất cả những chuyện này, trên con đường trở lại tu luyện của tôi, Sư phụ đã đang làm mọi cách giúp tôi. Miễn là tôi có một chút chính niệm, Sư phụ sẽ giúp gia trì chúng. Tôi đã mất 3 năm kể từ thời điểm tôi bắt đầu nghĩ tới việc quay trở lại thực tu cho tới khi tôi cảm thấy mình đã thực sự tu luyện trở lại. Lúc đó, tôi cảm thấy như thể có một dòng ấm áp chảy qua mình.

Trong suốt quá trình này, tôi đã thấy những phương diện khác của bản thân bắt nguồn từ việc bị đầu độc bởi văn hóa Đảng và chủ nghĩa vô thần. Ví dụ, tôi kiêu ngạo, và tôi cố gắng để che giấu phía mặt tối của bản thân trong khi luôn thể hiện mặt tốt. Ngay cả trong tiềm thức của mình, tôi vẫn đang bám vào những suy nghĩ không tín Sư tín Pháp.

Tôi muốn kết thúc bài chia sẻ của mình với những lời dạy của Sư phụ:

“Tôi thường giảng hãy học Pháp cho tốt, mỗi lần tại Pháp hội hoặc khi gặp mặt học viên tại các hoàn cảnh khác tôi đều giảng, tôi đều nói, [rằng] mọi người nhất định phải coi trọng việc học Pháp, bận mấy cũng phải học Pháp. Lúc ấy tôi không thể giảng cho chư vị cao thâm như thế này, cũng không thể tiết lộ sự việc này. Kinh qua trường ma nạn này chư vị đã nhận thức được Pháp sâu sắc hơn nữa, trong tu luyện và chứng thực Pháp đã thành thục hơn nữa. Hôm nay tôi đã có thể nói với chư vị, sự tu luyện của chư vị tuyệt không phải là chỉ vì vấn đề viên mãn hết sức đơn giản của cá nhân; sự tu luyện của chư vị là đang cứu độ vô số sinh mệnh của thiên thể đối ứng với chư vị đã ký thác vô hạn hy vọng vào chư vị, sự tu luyện của chư vị là đang cứu độ chúng sinh trong từng đại khung thiên thể to lớn.” (Giảng Pháp trong chuyến đi vòng quanh Bắc Mỹ)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/9/25/374948.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/1/21/174687.html

Đăng ngày 19-02-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share