Bài viết của một đệ tử Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 06-11-2009] Khi lớn lên, tôi có một sự giáo dục rất chặt chẽ. Tôi đã đọc nhiều sách và học nhiều nguyên lý về việc làm một người quân tử cao quý. Tôi rất muốn được là một người cao thượng đại đức; bởi vậy tôi đã đặt một tiêu chuẩn cao cho bản thân mình. Tuy nhiên, vì trong những lúc khó khăn, tôi đã làm những việc bị người khác lên án, nên tôi đã sinh ra một cảm giác thấp kém tự ti. Thêm vào đó, tôi không thể tha thứ cho bản thân vì tôi đã đi theo con đường lệch lạc sau khi bắt đầu tu luyện: Tôi có quan hệ tình dục không đúng đắn. Tôi không muốn biện hộ những lý do cho bản thân mình. Bất kể lý do nào mà tôi có, thứ đó không nên xảy ra. Sau khi trở lại tu luyện, những cảm giác thấp kém tự tin của tôi trở nên mạnh hơn. Cảm giác này ẩn nấp rất sâu trong tâm tôi, và tôi từng nghĩ rằng tôi đã quên đi quá khứ. Tuy nhiên, hôm qua khi tôi nhìn vào bên trong để loại trừ chấp trước vào danh, tôi thấy rằng nó đã gây ra cảm giác thấp kém tự ti tới một mức độ lớn.

Về căn bản, cảm giác thấp kém tự ti là sợ nghe những lời bình luận tiêu cực từ người khác; nó là một loại hư danh. Vì tôi đang mang cái ‘bao hành lý’ to này, tôi sợ gặp gỡ mọi người, sợ đến gần mọi người, sợ bị tổn thương, sợ nghe những lời bình luận tiêu cực, v.v…Sợ hãi vô tận. Nếu tôi tiếp tục mang cái bao hành lý lớn này, làm sao tôi có thể không sống một cuộc đời sợ hãi? Trong cơ thể của chúng ta, tất cả các loại nhân tố đã được tích luỹ đời này qua đời khác. Có cả hai nhân tố tích cực và tiêu cực. Then chốt là chủ nguyên thần của chúng ta sẽ chọn những nhân tố nào. Chẳng phải đó là trường hợp mà chúng ta có thể phủ phận quá khứ và làm tốt mới lại từ đầu nếu chúng có thể loại trừ những nhân tố tiêu cực và chọn những nhân tố phù hợp với Pháp sao? Có phải chúng ta phải giống y như chúng ta trong quá khứ không? Chẳng phải tu luyện là quá trình liên tục phủ nhận bản thân chúng ta sao? Chẳng phải nó cũng là một chấp trước nếu chúng ta cứ bám vào quá khứ mà không buông bỏ nó sao?

Như tôi hiểu ra nó bây giờ, khi người khác nói về những thiểu sót của chúng ta, chúng ta nên im lặng lắng nghe mặc dù đó là điều trong quá khứ của chúng ta, và nó không có gì liên quan tới chúng ta trong hiện tại. Theo cách như vậy, chúng ta không cần phải tự vệ cho bản thân. Khi người khác biết về một kinh nghiệm đáng xấu hổ trong quá khứ của chúng ta, chúng ta nên cho phép họ phê bình điều mà chúng ta đã làm vì điều đó thực sự đã xảy ra. Nếu người khác không biết rằng chúng ta đã thay đổi, chúng ta có thể để cho họ biết từ từ bằng hành xử của chúng ta. Một người không thể tha thứ cho bản thân cũng không thể dễ dàng tha thứ cho người khác. Loại tính cách này làm tôi rất chấp trước vào những thiếu sót của người khác và tôi không thể đối xử từ bi với họ.

Tất cả những điều đã xảy ra trong quá khứ thực sự đã được làm bởi tôi trong quá khứ, nhưng chúng không được công nhận bởi tôi của hiện tại. Tôi sẽ buông bỏ tất cả những thứ trong quá khứ. Bắt đầu từ hôm nay, tôi là một người mới, một sinh mệnh đồng hoá vào Pháp. Các bạn đồng tu, xin hỗ trợ tôi với năng lượng chân chính của các bạn!

Viết ngày 5 tháng 11 năm 2009


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/11/6/212064.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2009/11/19/112474.html
Đăng ngày 21-11-2009; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share