Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Mỹ quốc

[MINH HUỆ 26-9-2018] Trước đây, khi tôi còn ở Trung Quốc, những người tôi thường giảng chân tướng là bạn cùng lớp, đồng nghiệp, đối tác và tài xế taxi. Vì vậy, ngay cả khi họ phản đối những gì tôi nói, họ thường khá nhã nhặn và lịch sự.

Bây giờ tôi không còn ở Trung Quốc nữa, nhưng hầu hết những người tôi giới thiệu về Pháp Luân Đại Pháp đều là nhóm người như trước đây. Tôi đang cố gắng hết sức để cứu đồng bào Trung Quốc, ngay cả khi tôi thấy thất vọng vì cách cư xử thô lỗ và bất lịch sự của họ. Đôi khi tôi gặp phải những cái nhìn ngạo mạn và những lời lăng mạ. Họ thậm chí đã ném tờ rơi ngay dưới đất trước mặt tôi. Tôi cảm thấy rất khó khăn để tiếp xúc với họ bằng sự bao dung. Đôi lúc tôi còn nghĩ, “nếu bạn không thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) ngay bây giờ, để xem bạn sẽ làm gì trong tương lai khi tai họa ập đến”.

Tôi biết rằng những suy nghĩ như vậy là không đúng đắn đối với một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Tôi biết rằng tôi ở đây là để cứu người, nhưng tôi không biết làm thế nào để có được một trái tim từ bi. Trong thâm tâm, tôi cảm thấy bất lực và lo lắng khi có suy nghĩ như vậy.

Tình trạng đó tiếp diễn cho đến một buổi chiều tôi có một giấc mơ. Tôi đã ngủ trưa ngay trước khi ra ngoài giảng chân tướng cho mọi người về Pháp Luân Đại Pháp và mơ thấy mình đang ngồi thiền trên boong trước của một con tàu lớn. Thân trước của con tàu trông giống như một phi thuyền màu xanh, tương tự như màu xanh lá trong một tấm áp phích của Thần Vận, nhưng màu đậm hơn. Phần còn lại của con tàu với màu sắc thể hiện sự tuyệt mĩ và rất linh thiêng. Trong khi tôi ngồi thiền trên boong, có vô số học viên ở đằng sau tôi. Trong ý thức, tôi cảm thấy Sư phụ cũng có mặt.

Mọi người đang nhìn xuống mặt nước u ám và bẩn thỉu. Tất cả các chúng sinh đang bơi xung quanh và cố gắng nhảy ra. Những người này dường như đang giơ tay kêu cứu với mong mỏi chúng tôi sẽ giúp họ thoát khỏi mặt nước. Mọi thứ trông rất dơ bẩn và tối tăm và tôi không thể thấy rõ chuyện gì đang xảy ra. Trong thâm tâm mình, tôi cảm thấy không thoải mái, nhưng sâu thẳm trong tôi là cảm xúc thiêng liêng và day dứt rằng đây là con đường tôi phải đi.

Ngay sau đó, con tàu bắt đầu từ từ hạ xuống. Khi boong tàu đến gần mặt nước hơn, tôi hơi lo lắng, nhưng cũng giống như tất cả các học viên đằng sau tôi, dường như chúng tôi đang chờ đợi khoảnh khắc này. Mọi người trông rất trang trọng và nghiêm túc, và ý thức được sứ mệnh thiêng liêng của mình.

Mọi người đã sẵn sàng để xuống nước, và không ai cảm thấy sợ hãi. Tôi cũng như vậy, nhưng tôi tự hỏi, liệu tôi có bị ngạt thở khi xuống nước không? Thật là dơ bẩn, ngay sau đó, con tàu nhanh chóng chìm xuống, và điều tiếp theo tôi nhìn thấy là chiếc đèn chùm trên trần nhà khi tôi tỉnh giấc .

Tôi cảm thấy choáng váng không tả nổi. Tuy nhiên, ngay lúc đó, tôi hiểu rằng các học viên Đại Pháp đến thế giới này là để hoàn thành sứ mệnh của mình. Chúng ta đến từ những tầng thứ cao, hạ xuống nhiều tầng để đến với thế giới chúng sinh u ám và bẩn thỉu là để cứu độ họ.

Mặc dù những chúng sinh này đã trở nên xấu xí, thái độ cư xử không đúng mực và thậm chí thô kệch, nhưng thật đáng buồn khi họ bị mê hoặc bởi thế gian nhơ nhớp này. Con người cứ ôm giữ những thứ nhơ nhớp mà quên đi ngôi nhà thực sự của mình. Nghĩ lại thì, họ đang tự hủy hoại bản thân và cuối cùng không thực hiện được thệ ước mà họ đã hứa trước đây. Đột nhiên, cảm xúc dâng trào khiến tôi bật khóc.

Thấu hiểu tất cả những điều đó, tôi cảm thấy mình như vừa thoát khỏi một lớp vỏ dày bao quanh thân thể. Giấc mơ mà Sư phụ điểm hóa cho tôi đã giúp tôi hiểu ra sứ mệnh cao cả mà tôi phải hoàn thành. Tôi cần phải đi tiếp và hoàn thành nhiệm vụ của mình. Kể từ đó, tôi không còn bận tâm mỗi khi khách du lịch Trung Quốc ăn mặc không phù hợp hoặc lời nói hay hành vi của họ không đúng mực. Tôi muốn để những người mà tôi gặp có cơ hội để lựa chọn, để họ không phải đến thế giới này một cách vô ích.

Tôi nhớ lại lời Sư phụ giảng trong hai bài giảng Pháp về việc chúng ta cần hỗ trợ nhau để việc giảng chân tướng mang lại kết quả tốt hơn:

“Về yêu cầu đối với chư vị, làm đệ tử Đại Pháp mà nói, thì vẫn cần tận sức làm cho tốt, hoàn thành sứ mệnh lịch sử của chư vị, việc cứu độ chúng sinh thì chư vị nhất định phải làm. Tôi bảo mọi người này, việc cứu độ chúng sinh là cực kỳ trọng yếu, chư vị nhất định phải làm.” (Giảng Pháp tại Pháp Hội New York kỷ niệm 25 năm Đại Pháp hồng truyền)

“Bày trước mặt chư vị, không có lựa chọn, cứu người mà chư vị có lựa chọn thì là sai. Chỉ cần chư vị gặp, thì chư vị đều nên cứu, dù là thân phận gì giai tầng gì, dù họ là tổng thống hay ăn xin.” (‘Thế nào là đệ tử Đại Pháp“, Giảng Pháp tại Pháp hội New York năm 2011)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/9/26/374987.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/1/15/174635.html

Đăng ngày 30-01-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share