Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc Đại lục

[MINH HUỆ 19-12-2018] Khi học trung học, tôi có thành tích học tập rất tốt. Các thầy cô đều đánh giá cao về tôi và tạo cho tôi rất nhiều cơ hội để phát triển và thể hiện tài năng và khả năng của mình.

Khi đó, tôi là phát thanh viên của một của một chương trình radio của trường. Sau khi tốt nghiệp trung học, tôi được nhận vào một trường đại học danh tiếng, ngôi trường xếp hạng nhất trong ngành học của tôi. Tôi trở thành Chủ tịch của một số câu lạc bộ sinh viên và một số hoạt động chính thức của trường đại học. Rất nhiều bạn học và thầy cô đã tin tưởng nhờ tôi soạn thảo và chỉnh sửa các bài phát biểu và bài tham luận.

Các bạn đều nghĩ tôi có một cuộc đời thật may mắn nhưng ít người biết được rằng không phải tôi đã sinh ra với vận may như vậy. Thời thơ ấu của tôi không mấy hạnh phúc cho tới khi tôi tám tuổi, số phận của tôi đã thay đổi mãi mãi.

Từ đau khổ đến tu luyện

Tôi sinh ra ở một thị trấn nhỏ vùng nông thôn. Khi còn nhỏ, tôi thích nhất là được đi ra ngoài. Mỗi khi về đến nhà, tôi đều phải chứng kiến một cảnh tượng ức chế. Một nhóm người ồn ào, trong đó có bố mẹ tôi, đánh bạc và chơi mạt chược. Căn nhà đầy ắp những âm thanh khó chịu và khói thuốc lá.

Trong trí nhớ của tôi, bố mẹ tôi nghiện bài bạc. Tôi xem họ chơi bạc nhiều đến mức tôi đã dần dần quen với luật chơi của một vài trò. Vì họ thường chơi đến quá nửa đêm, tôi sẽ ngủ ngay trên ghế sofa bên cạnh bàn cờ của họ. Một đêm, tôi thức dậy mà không có ai ở nhà. Tôi sợ hãi và chạy ra ngoài để tìm bố mẹ. Ánh trăng sáng đêm ấy đã trấn tĩnh tôi. Tôi tự nhủ: “Nếu mình đi tìm bố mẹ, họ chắc chắn sẽ đánh mình và mình sẽ lại phải về nhà một mình thôi.” Vì vậy tôi quyết định nén sợ và đi một mình về nhà. Tôi biết rằng khi đó tôi đã có một quyết định đúng đắn.

Bố mẹ tôi thường xuyên cãi nhau, thậm chí đôi khi còn dùng đến vũ lực. Bố tôi không được khỏe mạnh và không có một công việc như ý.

May mắn thay, tất cả những ác mộng đã chấm dứt khi tôi lên tám. Với sự thuyết phục của những người họ hàng, gia đình tôi đã bắt đầu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Bố mẹ tôi bỏ chơi cờ bạc và ngưng gây gổ. Ngạc nhiên nhất là, những bệnh nan y bố tôi mắc phải đều đã biến mất. Hạnh phúc tràn đầy gia đình tôi. Mỗi sáng, bố mẹ tôi dậy sớm luyện công, sau đó làm bữa sáng cho tôi và đưa tôi đến trường. Sau bữa tối, chúng tôi sẽ đi đến nhà đồng tu để tham gia nhóm học Pháp. Vào cuối tuần, chúng tôi sẽ luyện công tập thể quy mô lớn ở quảng trường trung tâm thị trấn. Trước khi đắc Pháp, tôi thậm chí chưa bao giờ mơ đến sự thoát khổ và có được hạnh phúc như vậy.

Tu luyện Đại Pháp đã mang đến cho tôi trí huệ. Tôi từng là một học sinh trung bình ở cấp hai. Bây giờ tôi đứng đầu trong hầu hết các kỳ thi. Một trong những hàng xóm của chúng tôi nói với bố mẹ tôi: “Hãy nhìn thành tích xuất sắc của con gái anh chị sau khi cô bé luyện Pháp Luân Đại Pháp kìa. Tôi cũng sẽ cho con tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp!”

Kiên định trong ma nạn

Sau khi cuộc bức hại bắt đầu vào năm 1999, bố mẹ tôi đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho quyền được tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và bị bắt giữ. Họ bị đưa vào trung tâm tẩy não và trại cưỡng bức lao động.

Năm tôi 10 tuổi, một hôm đi học về tôi thấy một nhóm cảnh sát đến lục soát nhà tôi và mẹ tôi thì bị cưỡng chế. Tôi chực khóc, nhưng trong tích tắc, tôi nghĩ rằng, là một tiểu đệ tử Đại Pháp. Tôi không được để cho người khác xem thường. Do đó tôi kìm nén nước mắt và chỉ quan sát họ. Sau đó, một cảnh sát đã kể với những người khác về hành vi của tôi, khen ngợi sự bình tĩnh và can đảm của tôi bất kể chuyện gì đang diễn ra.

Sau khi bố mẹ tôi bị bắt, tôi đến ở với một người họ hàng cũng là học viên. Khoảng ba giờ sáng một ngày nọ, chúng tôi bị đánh thức bởi những tiếng bước chân giẫm lên sàn nhà. Chằng mấy chốc một toán cảnh sát tiến vào và bắt đầu lục soát ngôi nhà. Tôi đứng chết lặng ở một góc nhà. Tôi nhìn ra cửa sổ và nghĩ: “Cuộc đời mình sao mà vất vả!”

Sau đó, cảnh sát tiến đến góc nhà nơi tôi đang đứng và bảo tôi tránh đường, tôi nhìn thấy một thoáng buồn bã trên khuôn mặt của một người cảnh sát trong số đó. Anh ấy dường như rất thông cảm cho tình cảnh của tôi nhưng không thể giúp được gì cho tôi. Sau nhiều năm tôi vẫn còn nhớ được vẻ mặt đó. Anh ấy làm cho tôi nhận ra rằng một số cảnh sát cũng là người tốt.

Ngày hôm sau là kỳ thi học kỳ cuối năm. Tôi làm bài tốt và tiếp tục đứng nhất. Các thầy cô giáo đều ấn tượng và khen ngợi tôi.

Sau khi người thân của tôi bị bắt, tôi lại đến sống với một người thân khác. Vào một ngày, người họ hàng nói với tôi: “Bố cháu đã bị tuyên án vào trại cưỡng bức lao động và hai ngày nữa người ta sẽ bắt bố cháu vào trong đấy.” Tôi còn quá nhỏ để hiểu việc gì đang xảy ra và chỉ nghĩ rằng họ sẽ kéo lê bố tôi trên đường để làm nhục bố tôi. Tôi cũng không biết được mẹ tôi đang bị giam giữ nơi nào. Ý nghĩ duy nhất trong đầu tôi lúc bấy giờ là, “Đời mình thế là chấm hết.” Tôi rất đau khổ và bi quan. Tuy nhiên, Sư phụ đã chăm sóc và dẫn dắt tôi vượt qua giai đoạn bi thảm này trong đời.

Một người họ hàng sống trên tỉnh biết được tình hình của tôi và đã đón tôi về. Tôi có cơ hội chuyển đến một ngôi trường mới là một trong những trường tốt nhất trong thị trấn. Lớp của tôi là lớp giỏi nhất khối. Đa số các bạn cùng lớp đều xuất thân từ những gia đình giàu có và được thụ hưởng một cuộc sống thoải mái.

Học lực trước đây của tôi không phù hợp với môi trường mới đầy tính cạnh tranh này. Bài kiểm tra tiếng Anh đầu tiên của tôi chỉ đạt điểm số 30/100. Tuy nhiên, sau 1 năm, tôi đã có thành tựu xuất sắc và nằm trong tốp học sinh đứng đầu lớp.

Vào một ngày nọ các bạn cùng lớp đã nhìn thấy quyển sổ tôi viết thông tin liên lạc của bố tôi trong trại cưỡng bức lao động. Thoạt đầu, tôi lo lắng họ sẽ coi thường tôi. Tuy nhiên tôi nghĩ: “Bố không làm gì sai. Ông đang bị bức hại chỉ vì tin tưởng vào Pháp Luân Đại Pháp. Tại sao tôi lại xấu hổ vì điều đó?” Và tôi dự định sẽ kể với họ về tình huống thực sự của bố tôi nếu họ hỏi đến. Nhưng thật ngạc nhiên, họ không bao giờ hỏi. Thay vào đó, họ trở nên tôn trọng tôi.

Qua nhiều năm, tôi vẫn giữ huy hiệu Pháp Luân nhỏ trong hộp bút chì của mình. Khi không có ai chung quanh tôi sẽ lấy ra ngắm nhìn và chạm vào nó.

Sau khi bố mẹ tôi được thả ra, mặc dù chính quyền vẫn sách nhiễu gia đình tôi, nhưng cuộc sống của chúng tôi vô cùng có ý nghĩa vì có Đại Pháp.

Bảo vệ Đại Pháp trong lớp học

Giáo viên chính trị trường cấp ba của tôi vẫn luôn phỉ báng Đại Pháp, nghe theo những tuyên truyền của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và những lời hoang ngôn. Tôi đau đớn chứng kiến mà không làm được gì. Tôi hiểu rằng tôi đã được phúc báo từ Đại Pháp, và tôi phải bảo vệ Đại Pháp, nhưng tôi không đủ can đảm.

Tôi học Pháp nhiều hơn và cố gắng bảo trì chính niệm, chuẩn bị cho việc nói trước lớp trong buổi học chính trị. Tôi hiểu rằng bố mẹ tôi mới vừa được thả ra từ trại tạm giam và trạng thái tu luyện của họ chưa ổn định. Vì thế, tôi không kể với bố mẹ về kế hoạch của tôi để tránh những ý kiến bất đồng và can nhiễu.

Sau nhiều ngày học Pháp, chính niệm của tôi trở nên mạnh mẽ, và tôi đã có đủ dũng khí. Lần tiếp theo khi giáo viên chính trị của tôi lại phỉ báng Đại Pháp trong lớp. Tôi nói với cô rằng những gì cô nói chưa đúng. Sau đó tôi tiếp tục nói với cô và hơn 70 bạn cùng lớp về Pháp Luân Đại Pháp, về vụ tự thiêu giả mạo và về Đại Pháp đã dạy con người làm người tốt như thế nào.

Giáo viên của tôi nói: “Tôi không biết những hậu quả gì sẽ xảy ra với học sinh trung học, Nhưng trong trường đại học em sẽ bị chính quyền triệu tập vì bài nói vừa rồi và thậm chí em sẽ bị đuổi học nếu em tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.”

“Vâng, em hiểu,” tôi đáp, “Em hiểu. Bố mẹ em đã nhiều lần chịu đựng bức hại rồi. Thậm chí có một số người ở khu vực của chúng em đã bị bức hại đến chết chỉ vì tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.” Nghe những lời này, cô giáo đã dịu giọng, “Em không cần nói tiếp nữa. Tôi sẽ không đề cập đến Đại Pháp trong giờ giảng bài nữa.”

Tôi ngồi xuống, trong tâm vui mừng còn nước mắt lăn dài trên má. Tôi thấy một cảnh tượng thần thánh: nhiều vị thần đang quan sát tôi từ trên cao và nhiều thiên nữ đang rải hoa trong không trung.

Sau đó, không ai gây phiền hà cho tôi hoặc phỉ báng Đại Pháp khi tôi ở đó. Tất cả giáo viên đều biết rằng tôi là một học viên. Và họ vẫn tôn trọng và đối đãi lịch sự với tôi.

Một năm sau, tôi mới kể cho bố mẹ tôi nghe về sự việc này. Cả hai đều rất vui mừng và tự hào về tôi.

Thông qua mẹ của một người bạn cùng lớp, tôi biết rằng con gái của bà đã rất sốc bởi những gì tôi nói vào ngày hôm đó về cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Bạn ấy đã không ý thức được những hoang ngôn được chính quyền lặp đi lặp lại trên truyền hình. Người mẹ này còn nói với tôi rằng những gì tôi đã làm trong ngày hôm đó đã mang lại ảnh hưởng rất to lớn và tích cực đến con gái của bà ấy.

Vào ngày tốt nghiệp, một người bạn cùng lớp, cô ấy không phải là bạn thân của tôi đã viết trong quyển số lưu niệm của tôi rằng cố ấy rất ấn tượng trước sự can đảm mà một cô gái yếu đuối với giọng nói nhỏ nhẹ như tôi đã thể hiện và rằng cô ấy ngưỡng mộ tôi vì điều đó.

Sư phụ bảo hộ tôi

Tuy nhiên, khi tôi học năm cuối cấp ba mẹ tôi lại bị bắt trong khi bố tôi đang đi làm xa để kiếm sống.

Vào kỳ nghỉ tôi đến trại tạm giam thăm mẹ. Tôi mang theo một ba lô nặng đựng đầy thức ăn mà những người thân đã chuẩn bị cho mẹ. Đường đi rất xa và phải trung chuyển qua nhiều trạm xe bus.

Tôi không biết trạm đến cuối cùng ở đâu và hỏi thăm một vài tài xế taxi. Họ cố thuyết phục tôi lên taxi của họ. Tôi cũng cân nhắc đến việc bắt một chiếc taxi, bởi vì ba lô thực sự khá nặng và đi taxi thì tiện hơn đi bộ. Họ cũng hứa rằng chỉ nhận mức tiền mà tôi có thể trả. Tôi nghĩ rằng điều này là không nghĩ cho họ và tôi đã từ chối.

Sau đó tôi phát hiện rằng những người này là những tài xế taxi không có giấy phép. Tôi nhận ra rằng hành vi của họ với trẻ vị thành niên rất lạ. Họ có thể hãm hại tôi trên đường nếu tôi lên xe của họ. Tôi hiểu rằng Sư phụ đang trông nom tôi mỗi từng bước đi.

Đối mặt với khổ nạn

Kỳ thi tuyển sinh đại học vô cùng quan trọng với những học sinh tốt nghiệp trung học phổ thông và các bậc phụ huynh, bởi vì có nền tảng giáo dục đại học tốt sẽ mang đến những thay đổi lớn trong cuộc đời của mỗi người.

Tôi cũng rất háo hức với việc thi được điểm số cao trong kỳ thi tuyển sinh đại học. Tuy nhiên, trạng thái tu luyện của tôi rất kém, bởi vì tôi chấp trước vào danh lợi. Dưới áp lực của kỳ thi sắp tới, mối quan hệ của tôi với bạn bè bị xấu đi và họ trở nên đối kháng với tôi mà không có một lý do rõ ràng nào cả. Tất cả những ý nghĩ tiêu cực làm tôi nhốn nháo không thể tập trung vào việc học và kết quả của những kỳ thi thử vô cùng tệ hại.

Mặc cho những khó khăn và khổ nạn, hễ khi tôi mở sách Chuyển Pháp Luân và thanh tĩnh ngồi học trong vài phút, tôi sẽ cảm thấy được an ủi và lấy lại được năng lượng, tâm tôi khoáng đạt và tràn đầy lạc quan.

Nghe tin điểm thi thử của tôi không tốt, bố tôi và những người thân không hề la mắng tôi. Mỗi khi bố về nhà, bố sẽ nấu thức ăn ngon cho tôi và cố gắng làm giảm áp lực trong tôi bằng cách nói chuyện chân tình với tôi. Đây là một sự động viên vô cùng to lớn dành cho tôi.

Thông qua học Pháp, tôi dần nhận ra rằng trách nhiệm của một học sinh là phải học tốt, nhưng không nên chấp trước và việc được nhận vào một trường đại học danh tiếng. Mỗi khi cảm thấy áp lực, tôi sẽ nhớ lại Pháp của Sư phụ và làm theo. Từng chút từng chút một, tâm trí tôi trở nên khoáng đạt và tâm tôi rộng mở. Vào ngày thi, tôi không còn lo lắng và sợ hãi nữa. Tôi đi bộ đến phòng thi với tâm trạng nhẹ nhõm và cảm thấy vô cùng thoải mái. Giáo viên đứng trước cửa phòng thi đón thí sinh đã mỉm cười với tôi và nói: “Nhìn xem, em không lo lắng chút nào. Đúng là có chuẩn bị tinh thần rất tốt!”

Ngồi vào chỗ, đầu tiên tôi phát chính niệm và cầu Sư phụ ban cho tôi thêm trí huệ. Nhận đề thi, tôi dành vài phút nhanh chóng đọc lướt qua, và bắt đầu trả lời từng câu hỏi. Các giáo viên bảo rằng những câu hỏi về toán học trong đề thi năm đó là thực sự quá khó nhưng điểm của tôi lại đặc biệt cao. Tổng điểm của tôi cho tất cả các môn khoảng 650, cao hơn điểm thi thử khoảng 40 điểm. Điều này làm cho giáo viên của tôi rất ngạc nhiên. Tôi may mắn đã được nhận vào một trường đại học lớn.

Nhiều người tin rằng Sư phụ đã ban cho tôi trí huệ nên tôi mới có thể có thành quả đáng kinh ngạc như vậy. Họ đặc biệt cảm thấy vui mừng cho tôi, bởi vì tôi đã làm được điều này trong khi mẹ tôi đang bị giam giữ còn bố tôi thì đang bôn ba kiếm sống.

Sư phụ giảng cho chúng ta:

“Nhân loại đối với biểu hiện của Đại Pháp tại thế gian có thể thể hiện ra sự thành kính và tôn trọng thích đáng, thì sẽ mang đến hạnh phúc hay vinh diệu cho người, dân tộc hoặc quốc gia.” (Luận Ngữ)

Tôi hiểu rằng những vinh diệu của tôi là từ Sư phụ và Đại Pháp. Hạnh phúc của tôi là kết quả của niềm tin vững chắc vào Đại Pháp và lòng can đảm của tôi khi cất lên tiếng nói vì Đại Pháp, bất chấp cuộc bức hại đang diễn ra, bất chấp những tuyên truyền lừa dối và những khổ nạn.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/12/19/378410.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/1/10/174582.html

Đăng ngày 29-01-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share