Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 14-12-2018] Bác sỹ chẩn đoán tôi mắc bệnh ung thư phổi giai đoạn cuối vào tháng 5 năm 2017, nhưng nó đã hoàn toàn khỏi mà không cần điều trị y tế chỉ trong vòng ba tháng sau khi tôi khôi phục tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, một môn tu luyện cả tâm lẫn thân dựa trên tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn.

Cùng thời điểm tôi bị chẩn đoán mắc bệnh ung thư thì có khoảng năm đến sáu người cùng thôn của tôi cũng bị chẩn đoán mắc các căn bệnh nan y, nhưng bệnh của tôi là nghiêm trọng nhất. Đáng tiếc là tất cả những người khác đều đã qua đời vì bạo bệnh. Sự hồi phục thần kỳ của tôi không chỉ khiến người dân trong thôn kinh ngạc mà còn được truyền rộng sang những thôn khác. Tôi nhân cơ hội này giảng chân tướng với mọi người rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt và không giống như những gì mà truyền thông nhà nước tuyên truyền.

Pháp Luân Đại Pháp đã giải thoát tôi khỏi đau khổ

Tôi xuất thân từ một gia đình nghèo ở tỉnh Liêu Ninh. Lúc tôi lên bảy, cha tôi qua đời và mẹ tôi đã tái giá. Tôi nghỉ học vào năm 11 tuổi và bắt đầu làm việc đồng áng.

Năm 1998, tôi bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi cảm thấy khỏe mạnh hơn nhiều, và từ không biết chữ đến có thể đọc được tất cả các sách của Pháp Luân Đại Pháp chỉ trong một thời gian ngắn.

Chồng tôi từng bị bệnh và không thể làm việc đồng ruộng. Anh ấy phải dùng nạng để đi lại khi chỉ mới ngoài 40 tuổi. Sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, sức khỏe của anh ấy đã cải biến đáng kể và anh đã có thể ra đồng làm việc.

Sư phụ đã giảng:

“Chẳng phải tôi đã từng giảng rằng một người luyện công, cả gia đình được lợi ích sao?” (Giảng Pháp tại Pháp hội Australia [1999])

Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu bức hại Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1999, nhưng tôi không hề sợ hãi. Tôi thường cùng với các học viên khác đi ra ngoài để nói với mọi người tại sao cuộc bức hại là sai. Chúng tôi phát tài liệu và treo biểu ngữ chân tướng. Từ một người thất học, tôi đã biết cách sử dụng máy tính và các thiết bị qua sự chỉ dạy của các học viên khác mà không gặp rắc rối gì nhiều. Tôi sản xuất các tài liệu Pháp Luân Đại Pháp tại nhà để các học viên đem đi phân phát.

Tụt lại phía sau

Bẵng đi một thời gian, tôi dần dần buông lơi trong tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và bắt đầu theo đuổi lợi ích vật chất. Giữa năm 2016 và năm 2017, hầu như mỗi ngày tôi đều làm việc tới tận 9 giờ tối và không đọc các sách Đại Pháp hoặc luyện công trong hơn một năm.

Tháng 4 năm 2017, tôi bị ốm và không thể ăn uống hay đi làm. Dù được con gái chăm sóc nhưng tôi ngày càng yếu hơn và hầu như không thể đi lại. Tháng 5 năm đó, tôi bị chẩn đoán mắc ung thư phổi giai đoạn cuối. Nhưng con gái đã giấu tôi kết quả chẩn đoán.

Khi các học viên khác đến thăm tôi tại bệnh viện, họ nói về tình trạng bệnh của tôi và rằng chỉ có Sư phụ mới có thể cứu được tôi. Tôi đã choáng váng khi biết bệnh án của mình và nhận ra tại sao con gái tôi thường hay khóc. Tôi không thể hiểu được tại sao tôi mắc bệnh hiểm nghèo, trong khi bản thân là một học viên.

Tìm ra vấn đề

Sư phụ giảng:

“Chúng ta có những học viên không vượt qua nổi quan [ải] nghiệp bệnh. Chư vị không cần nghĩ tới chỗ lớn. Chư vị bảo ‘Tôi không có sai lầm gì lớn, rất kiên định với Pháp’. Nhưng mà, chư vị không được coi những việc nhỏ thành những việc chẳng đáng kể. Tà ác sẽ chui vào sơ hở, rất nhiều học viên là vì việc nhỏ mà thậm chí đã ra đi rồi, cũng quả thực đều vì những việc hết sức nhỏ bé. Là vì tu luyện là nghiêm túc, là vô lậu, chư vị tại những việc đó qua thời gian lâu mà không tu [vượt] qua, tuy là nhỏ, chư vị thời gian lâu không coi trọng, thì chính là sự việc rồi, cho nên rất nhiều người là vì thế mà ra đi.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Miền Tây Mỹ quốc 2015)

Đoạn Pháp này đã cho tôi một “gậy bổng hát”, rằng tôi đã làm việc chăm chỉ để kiếm tiền nhưng lại không học Pháp và luyện công đến hơn một năm. Tôi cũng không còn giảng chân tướng và sống giống như người thường.

Tôi quyết định về nhà và dụng tâm tu luyện. Các học viên địa phương thay phiên nhau đến nhà và học Pháp cùng tôi mỗi ngày. Mỗi lượt đến nhà tôi mất khoảng 40 dặm (64 cây số) nên sau khi học Pháp và phát chính niệm vào buổi trưa, họ không ở lại dùng bữa, thậm chí không kịp uống nước mà phải vội vã trở về nhà.

Thông qua học Pháp, tôi tìm ra các chấp trước của mình vào tiền tài, tâm tranh đấu, sắc dục, truy cầu, và nói chuyện phiếm. Tôi đã không tín Sư tín Pháp, không xem Đại Pháp là trọng yếu và buông lơi trong tu luyện. cựu thế lực đã nhân cơ hội này để cố gắng đoạt mạng tôi.

Quyết tâm vượt qua ma nạn

Tôi tự nhủ mình không mắc bệnh và muốn tiếp tục là đệ tử và theo Sư phụ trở về nhà. Những lúc ho không dứt và không thể nuốt thức ăn, tôi biết đó là cựu thế lực muốn tôi phải chết. Tôi không thừa nhận chúng và cố gắng hết sức để nuốt thức ăn.

Sư phụ giảng:

“Khi gặp khó khăn kiếp nạn, hoặc khi vượt quan, chư vị hãy thử xem: khó Nhẫn, chư vị hãy cứ Nhẫn xem sao; thấy thật khó làm, nói là khó làm, chư vị cứ làm xem cuối cùng có làm được chăng. Nếu chư vị có thể thật sự thực hiện được như vậy, thì chư vị sẽ phát hiện rằng ‘liễu ám hoa minh hựu nhất thôn’!” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)

Tôi phát chính niệm để giải thể cựu thế lực, nhân tố ngăn trở tôi nuốt thức ăn, và các tà linh can nhiễu. Tôi không nghĩ bản thân mắc bệnh nữa và quy chính từng ý, từng niệm và hành xử chiểu theo Pháp.

Dần dần tôi đã có thể ăn được. Tôi kiên trì đứng dậy luyện công. Khi học Pháp, tôi cố gắng ngồi ngay ngắn cho dù bản thân cảm thấy đau đớn ra sao. Buổi sáng tôi học Pháp với các đồng tu, buổi chiều thì học thuộc Luận Ngữ và xem băng giảng Pháp của Sư phụ. Tôi muốn bản thân tận dụng từng giây đồng hóa với Pháp.

Hồi phục hoàn toàn trong ba tháng

Sau ba tháng, tôi hoàn toàn hồi phục. Tôi có thể đi ra ngoài để chia sẻ câu chuyện của mình và giúp mọi người thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Quả đúng như điều Sư phụ đã giảng trong bài thơ Sư Đồ Ân, sách Hồng Ngâm II:

“Đệ tử chính niệm túc
Sư hữu hồi thiên lực”

Tạm dịch:

“Đệ tử chính niệm đủ
Thầy có lực hồi thiên”

Gia đình tôi và bà con họ hàng đều kinh ngạc trước sự thần kỳ của Pháp Luân Đại Pháp đã triển hiện trên thân thể tôi. Những người mắc bệnh nan y như tôi cách đây vài tháng thì đều đã qua đời. Gia đình tôi trở nên ủng hộ những gì tôi làm vì Pháp Luân Đại Pháp. Con gái tôi liên tục gọi điện để nhắc tôi tu luyện tinh tấn. Tôi tin rằng Sư phụ đang thông qua cháu mà khích lệ tôi.

Tôi cố gắng bắt kịp những gì đã bỏ lỡ và mua tất cả các sách Đại Pháp. Hiện tại tôi đã đọc được hơn 20 cuốn.

Câu chuyện tôi trở về từ cửa tử đã được lan truyền rộng rãi và trở thành chủ đề bàn luận sôi nổi ở các thôn lân cận. Tôi bắt đầu đi ra ngoài để trực tiếp nói với nhiều người hơn về câu chuyện của mình. Sau khi giúp hầu hết người dân trong thôn của tôi thoái ĐCSTQ, tôi lái xe máy đến các ngôi chợ lân cận để giúp nhiều hơn nữa cắt đứt sự ràng buộc của họ với ĐCSTQ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/12/14/373252.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/1/5/174515.html

Đăng ngày 19-01-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share