Bài viết của một đệ tử Đại Pháp hải ngoại

[MINH HUỆ 10-9-2018]Vào một ngày Chủ nhật tháng 8, trên đường trở về nhà sau khi luyện công, tôi nhìn thấy một cửa hàng áo quần giảm giá 60%. Tôi thấy hứng thú và đi vào cửa hàng để xem có gì mình muốn mua không.

Tôi đã ghé thăm cửa hàng này hai lần trước đây nhưng chưa tìm thấy thứ gì mình thích. Lần này cửa hàng có rất nhiều kiểu dáng mới, vì vậy tôi hào hứng xem qua. Có rất nhiều người trong cửa hàng, tôi mang một chiếc túi đeo vai có khóa kéo. Khi đang mua sắm, hai lần tôi cảm thấy có ai đó giật túi xách của mình. Nhưng khi nhìn xung quanh, tôi không thấy gì khác thường.

Khi sắp sửa đến phòng thử đồ, tôi thấy khóa kéo trên túi của tôi đã mở. Tôi sững sờ và nhận ra đã có ai đó trộm đồ của tôi. Tôi kiểm tra lại túi, vẫn còn thảm tập, ví, chìa khóa. Nhưng rất bất ngờ, cuốn sách Chuyển Pháp Luân của tôi đã bị lấy mất.

Tôi nhận ra đây là điểm hóa của Sư phụ rằng tôi không nên vào cửa hàng mua sắm quần áo nữa. Tôi lập tức trả lại những quần áo tôi đang cầm trên tay. Tôi đoán là tên trộm đã nhầm cuốn sách Chuyển Pháp Luân của tôi là cái ví vì quyển sách là phiên bản mini và được đặt trong túi nhựa.

Tôi rời khỏi cửa hàng và nghĩ thầm: “Không sao cả. Mình còn có một cuốn khác ở nhà”. Sau đó tôi nhận ra rằng suy nghĩ này không đúng. Tôi đã không coi trọng cuốn Thiên Pháp quý giá đến như vậy? Tôi nhận ra tôi chưa bao giờ nghĩ về việc cuốn sách Chuyển Pháp Luân có giá trị như thế nào. Điều gì sẽ xảy ra nếu tên trộm phát hiện ra rằng thứ mà hắn ta đánh cắp không phải là ví, và sẽ ném vào thùng rác? Tôi sẽ phải gánh chịu biết bao nhiêu nghiệp lực?

Tôi rất hối hận. Tôi đã không thực sự bảo vệ cuốn sách của mình. Đứng ngoài cửa hàng, tôi không biết phải làm gì. Tôi hướng nội và phát chính niệm. Tôi không thể rời đi, vì vậy tôi quyết định kiểm tra các thùng rác gần đó.

Khi tôi hướng nội, tôi thấy rằng tôi có chấp trước vào việc mua sắm quần áo và chi tiêu quá tiết kiệm. Bất cứ khi nào thấy có giảm giá, tôi liền muốn mua một cái gì đó mà không cần xem xét liệu mình có cần nó không.

Đầu năm, khi tôi đi đến các cửa hàng thời trang để tìm quần áo giảm giá, tôi bắt đầu nhận ra rằng đó là một tâm chấp trước và tôi nên loại bỏ nó. Nhưng tôi đã không xem việc này một cách nghiêm túc và không loại bỏ được nó. Cuối cùng, thậm chí còn lên đến đỉnh điểm khi ngay cả trong mơ tôi cũng thấy mình đang đi mua sắm.

Trước đây, tôi chưa bao giờ chấp trước vào việc mua sắm quần áo. Bây giờ tôi thấy rằng tâm chấp trước này đang ngày càng lớn dần lên. Những lần mua sắm ít ỏi gần đây nhất là vào lúc trời nóng nực, tôi muốn mua những bộ áo quần mặc mát mẻ hơn. Thật hay là nó lại được giảm giá

Ngoài ra, tôi luôn có quan niệm rằng: không ai muốn ăn cắp một cuốn sách cả. Vào Chủ nhật, khi tôi đi ra ngoài để nói với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp, tôi thường để túi của mình, trong đó có quyển Chuyển Pháp Luân bản nhỏ trên mặt đất khi tôi đi vệ sinh. Tôi nghĩ rằng, do có nhiều học viên Pháp Luân Công xung quanh, sẽ không có ai lấy trộm nó. Tôi luôn mang theo điện thoại và ví, thứ mà tôi cho là có giá trị, nhưng để lại cuốn sách bên ngoài. Tôi không bao giờ nghĩ rằng điều này là sai. Lần này, cuốn sách của tôi đã thực sự bị đánh cắp!

Suy ngẫm về việc tu luyện của mình, tôi nhận ra mình đã có rất nhiều sơ hở. Khi phát chính niệm, tâm trí tôi không thanh tĩnh và thường đi lang thang. Đôi khi, tôi ngủ thiếp đi trước giờ phát chính niệm ban đêm, và tôi thường bỏ lỡ việc phát chính niệm vào buổi sáng.

Tôi biết rằng điều này không tốt và cố gắng nghĩ cách cải thiện. Tôi nhận ra rằng tôi đã trở nên lười biếng trong tu luyện và tôi biết tôi muốn thay đổi. Trong khi hướng nội, tôi tìm kiếm những thùng rác bên ngoài cửa hàng và những thứ trên đường. Tôi bắt đầu lo lắng.

Tôi thấy một nhân viên vệ sinh đổ thùng rác vào một chiếc xe tải và muốn hỏi anh ta xem anh ta có nhìn thấy cuốn sách không. Thật không may, tôi không nói được tiếng địa phương và anh ấy không hiểu tôi đang nói gì. Bất cứ khi nào tôi nghĩ đến cảnh tượng tên trộm ném sách của tôi vào thùng rác, tôi cảm thấy rất tồi tệ. Tôi phát chính niệm để loại bỏ can nhiễu từ bất cứ ai đã đánh cắp cuốn sách của tôi.

Tôi nhận ra rằng thật vô ích khi cứ lục tìm thùng rác vì chúng đã bị đổ đi rồi. Nhưng tôi vẫn không muốn bỏ cuộc và quyết tâm tìm sách. Tôi nghĩ: cuốn sách này có giá trị hơn cuộc sống của tôi. Tôi có thể bỏ đi để rồi cuốn sách sẽ bị cho vào thùng rác. Trong tâm, tôi đã nhận ra lỗi lầm của mình và nhờ Sư phụ giúp tôi tìm cuốn sách.

Trái tim tôi đau khổ. Tôi không muốn về nhà mà không có cuốn sách và tôi quyết tâm tìm nó.

Tôi đã tìm cuốn sách của mình trong gần hai tiếng đồng hồ, sau đó thấy rằng tôi nên quay lại cửa hàng và tìm lại. Khi tôi quay lại, cửa hàng vẫn đông khách. Tôi nhìn xung quanh và thấy góc vải màu vàng bọc sách nhô lên dưới một đống quần áo.

Tôi đã rất ngạc nhiên và kéo nó ra. Nhưng không có cuốn sách nào bên trong. Nó ở đâu? Tôi hầu như không thể kiềm chế bản thân và lục tung quần áo trên bàn, nhưng cuốn sách không có ở đó.

Đến lúc này, tôi rất bối rối. Tại sao chỉ có bọc sách? Tôi hỏi những người làm việc ở đó có thấy cuốn sách của tôi không. Họ nói họ không thấy nhưng sẽ báo cho tôi nếu họ tìm ra. Tôi hỏi thêm ba nhân viên bán hàng và một nhân viên bảo vệ, tất cả đều nói rằng họ không thấy. Tôi vẫn không bỏ cuộc. Tôi yêu cầu họ để mắt đến cuốn sách và giữ nó nếu họ tìm thấy. Tôi nghĩ đến việc trở lại vào ngày hôm sau và tìm lại một lần nữa nhưng sau đó quyết định quay lại cửa hàng thêm một lần nữa.

Tôi rất lo lắng. Tôi đã có hy vọng nhưng tôi vẫn không tìm thấy, dù ở tầng trên hay tầng dưới. Nó cũng không phải trong phòng thử đồ. Tôi tìm kiếm ở tất cả các bàn nhưng vẫn không thấy. Bọc sách rõ ràng đã bị bỏ lại, làm sao mà cuốn sách không có ở đó? Sao lại có thể như thế được?

Tôi gần như đã khóc, nhưng tôi vẫn không từ bỏ. Tôi quyết tâm tìm lại cuốn sách của tôi. Sau đó, tôi thấy quần áo rơi xuống sàn nhà. Tôi nhặt nó lên và nó ở đó: cuốn sách của tôi nằm ngay đó! Tôi đã rất vui mừng và không thể tin rằng tôi đã tìm thấy nó. Đó là một phép màu! Tôi thầm cảm ơn Sư phụ từ tận đáy lòng và kêu lên với các nhân viên rằng tôi đã tìm thấy cuốn sách của mình.

Cuối cùng, tôi cũng có thể an tâm trở về nhà. Tôi cầm cuốn sách trên tay suốt cả quãng đường vì sợ mất nó lần nữa. Vài ngày tiếp theo, mỗi lần tôi cầm cuốn sách đó lên, tôi cảm thấy cần phải trân trọng nó. Tôi biết ơn vì sự may mắn này.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/9/10/373605.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/12/18/173666.html

Đăng ngày 09-01-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share