Bài viết của một học viên tại Úc

[Minh Huệ 3-12-2018] Tôi đã trải qua quan nghiệp bệnh nặng sau khi trở về từ Pháp hội Washington năm nay. Tôi rơi vào trạng thái thập tử nhất sinh gần hai ngày với cơn đau về thể xác và sự rối loạn tinh thần, một mạch cho đến khi tôi vượt qua khảo nghiệm bằng tín tâm kiên định vào Sư phụ và Đại Pháp. Tôi đã không thể vượt qua được nếu không có sự bảo hộ từ bi của Sư phụ và huyền năng của Đại Pháp, cũng như sự hỗ trợ và động viên của các đồng tu.

Trước đây, tôi từng trải qua quan nghiệp bệnh nhiều lần, mỗi lần, tôi đều cảm giác như có thứ gì đó đột nhiên tiến nhập vào rồi lan tỏa khắp thân. Khi nó tiến đến bụng dưới của tôi, bụng tôi liền đầy lên và căng tức; khi nó di chuyển lên vị trí dạ dày, tôi cảm giác như có một luồng khí bị đẩy vào. Tôi thấy khó thở và đau như cắt ở ngực và bụng. Tôi không ngồi mà cũng chẳng nằm được.

Lần bị đau gần đây nhất bắt đầu vào một buổi tối. Sau khi học Pháp và ăn tối xong, tôi lên mạng để tham gia nhóm gọi điện giảng chân tướng. Vừa ngồi xuống, tôi đã cảm thấy có một khối vật chất lại tiến nhập vào cơ thể tôi. Vì vậy, tôi nhờ các học viên trong nhóm nhắn với người điều phối rằng tôi cần nghỉ ngơi và không tham gia được tối hôm đó.

Một học viên hỏi tôi có ổn không. Chưa kịp trả lời thì toàn thân tôi đã đau dữ dội. Tôi nằm xuống và bắt đầu phát chính niệm để phủ nhận hết thảy can nhiễu. Sau đó, tôi bắt đầu nhẩm Pháp. Nhưng nó còn tệ hơn. Vì vậy, tôi vừa cầu xin Sư phụ giúp tôi, vừa hướng nội tìm.

Trước đây, khi trải qua quan nghiệp bệnh, tôi thường cảm thấy đỡ hơn chừng nào tôi giữ chính niệm và nhẩm Pháp hay cầu xin Sư phụ giúp đỡ khi không thể chịu đựng được nữa. Tuy vậy, lần này mọi việc dường như không hiệu quả, mặc dù tôi đã rất cố gắng.

Tôi bắt đầu hướng nội tìm, nhưng trong tâm không có định hướng nào rõ ràng. Tôi tự hỏi: “Có phải do tôi vẫn có tâm phàn nàn những người khác không? Nhưng gần đây, không có tình huống như thế. Ngoài ra, tôi đã từ bỏ được nhiều chấp trước sau khi đi Pháp hội về.”

Tôi thấy lạnh buốt dù đã mặc quần áo ấm và đắp thêm cả cái chăn len. Trong khi đó, tôi lại thấy nóng trong dạ dày, khiến tôi buồn nôn nhưng chẳng nôn được. Tôi liên tục thay đổi tư thế cho đỡ khó chịu, nhưng chẳng ích gì. Tôi đau đến nỗi toát mồ hôi khắp mình.

Tôi cầu xin Sư phụ trong tâm: “Thưa Sư phụ, con không tìm ra chấp trước của con. Xin Sư phụ hãy điểm hóa cho con và con sẽ cố hết sức để chính lại bản thân.”

Dần dần, tôi ngủ thiếp đi và có một giấc mơ. Tôi đang ở trong một căn phòng và ăn những viên kẹo ngọt ngào, thơm ngon thì đột nhiên căn phòng bốc cháy. Nhưng tôi không muốn bỏ những viên kẹo ngon lành đó đi. Cuối cùng, khi chạy ra, tôi thấy một bữa tiệc có rất nhiều thức ăn ngon bày trên bàn. Vừa ngồi xuống bàn, tôi đã nghe thấy một giọng nói: “Các học viên Pháp Luân Công đã đi hết rồi. Sao chị vẫn còn ở đây?”

Tôi giật mình, nhìn xung quanh. Tôi thấy một học viên địa phương cạnh tôi và nghĩ: “Nhìn xem, vẫn còn có học viên ở đây mà.”

Tôi không vội rời đi mà lại ngồi xuống bàn.

Khi tỉnh giấc, tôi nhận ra đấy là một điểm hóa. Tôi nhận thấy tôi vẫn còn chấp trước vào đồ ăn. Tôi nghĩ đến món cháo và kim chi vừa ăn tối hôm trước. Tôi cứ thưởng thức món ăn đó mấy ngày liền. Cứ đói là tôi lại mở tủ lạnh và ăn kim chi như thứ đồ ăn vặt. Tôi thấy ăn không ngon nếu không có đồ ăn cay. Tôi bắt đầu tự hỏi, có phải vì chấp trước mạnh mẽ này mà tôi phải chịu đựng nghiệp bệnh này không.

Trong tâm, tôi nhận lỗi với Sư phụ rằng tôi đã tu rất kém. Tôi đã bỏ được chấp trước vào các loại đồ ăn bổ béo như cá và thịt, nhưng tôi vẫn còn chấp trước vào đồ ăn cay.

Người học viên trong giấc mơ là người mà tôi nghĩ là không tu luyện tinh tấn và có truy cầu mạnh mẽ vào sự thoải mái. Tôi nghĩ, cô ấy chỉ chú tâm vào việc làm sao để chăm lo cho con cái có điều kiện tốt nhất mà không tinh tấn tu luyện.

Tôi tự hỏi, phải chăng Sư phụ cho tôi điểm hóa này là để tôi thấy phản ánh của bản thân tôi thông qua người học viên này. Tôi không hướng nội sâu hơn vào điểm này mà chỉ nhìn vào chấp trước bề mặt của tôi.

Tôi nghĩ, cuối cùng, tôi đã tìm thấy cái lậu của mình. Tuy nhiên, tôi vẫn bị đau, những cơn đau khiến tôi nhớ đến các triệu chứng lúc tôi bị viêm tuyến tụy nhiều năm trước đây.

Tôi lại bắt đầu cầu xin Sư phụ giúp đỡ khi không thể chịu được cơn đau nữa. Tâm trí tôi bất ổn, chính niệm thì lúc mạnh, lúc yếu, cứ thế suốt đêm. Sáng hôm sau, tỉnh dậy, tôi thấy khá hơn một chút nhưng vẫn không ăn được gì. Tôi không thể tập trung khi học Pháp và ngủ gật trong khi nghe băng giảng Pháp của Sư phụ. Mọi thứ đảo lộn trong tâm trí khi tôi cố gắng phát chính niệm. Tôi thấy bất lực.

Tôi nhắn tin cho các học viên địa phương vào giờ ăn trưa, nhờ họ phát chính niệm cho tôi. Họ nhắn tin trả lời tôi, động viên tôi giữ chính niệm mạnh mẽ và kiên định tín Sư tín Pháp.

Một học viên gọi cho tôi vào 3 giờ chiều, nói rằng anh ấy có thể đưa tôi đến nhà học viên khác để học Pháp nhóm và phát chính niệm cùng nhau.

Tôi nghĩ rằng nhà anh ấy hơi xa nhà tôi mà trời lại đang mưa nên tôi quyết định tự lái xe đến đó.

Tôi cuối cùng cũng đến được nhà học viên kia, nhưng vừa đến nơi, tôi đã ngã quỵ xuống vì đau. Mọi người đều ngạc nhiên vì tôi có thể tự lái xe đến trong tình trạng này.

Chúng tôi ngồi thành vòng tròn và học Pháp cùng nhau. Tôi không sao ngồi thẳng lưng được, nước mắt lăn trên má khi không chịu đựng được cơn đau nữa. Nhưng trong tâm tôi thấy rất bình yên. Sau khi đọc xong một bài giảng, chúng tôi cùng nhau phát chính niệm.

Mặc dù vẫn còn đau nhưng tôi cảm thấy tốt hơn nhiều với một thể ngộ rõ ràng về nguyên lý của Pháp trong tâm.

Tôi chia sẻ về những gì đã trải qua trong 24 giờ trước, kể cả việc tâm tôi bất ổn và tôi hướng nội để tìm thiếu sót như thế nào. Tôi cũng kể với họ rằng, tôi thích ăn sashimi trước khi tôi tu luyện Đại Pháp, và tôi có thể đã chứa nhiều sinh mệnh đó trong bụng. Khi còn trẻ, một người hàng xóm cho tôi một phương thuốc dân gian để chữa bệnh tim của tôi. Anh ấy nói rằng tôi nên ăn tim rắn sống, thậm chí còn nhờ người khác bắt cho tôi hơn 20 con rắn. Mỗi sáng lại có người đến nhà tôi giết rắn để lấy tim cho tôi ăn. Như thế, tôi đã vô tình tích tụ nhiều nghiệp lực.

Các học viên khác cũng chia sẻ thể ngộ và cách họ vượt quan nghiệp bệnh của họ. Tôi hướng nội trong khi nghe những chia sẻ kinh nghiệm của họ.

Kinh nghiệm của họ giúp tôi nhận ra chấp trước của bản thân đối với con cái. Tôi đã cố gắng hết mức có thể để khuyến khích con tôi tu luyện Đại Pháp, nhưng hầu như không có tác dụng. Đôi khi, tôi còn sử dụng đến các biện pháp mạnh, đặc biệt đối với con gái tôi. Khi con tôi từ chối học Pháp, tôi tịch thu đồ của nó, kể cả khăn tay.

Con gái tôi lớn lên ở xã hội phương Tây nên vốn tiếng Trung không được tốt. Nó không tiếp thụ lối suy nghĩ của tôi mà thậm chí còn tránh tôi và nghĩ là tôi đã vi phạm nhân quyền. Cuối cùng, nó nói rằng nó thà từ bỏ iPhone, Ipad hay máy tính còn hơn học Pháp. Tôi đã vô cùng thất vọng.

Tôi nhận ra rằng, tôi đã không đối xử với con tôi như chúng sinh mà chỉ lo nó có thể bỏ lỡ cơ hội quý báu này nếu còn tiếp tục trôi theo dòng chảy của xã hội người thường.

Tôi chia sẻ với các học viên tất cả những thiếu sót mà tôi có thể nhận thấy và những chấp trước có thể gây nên nghiệp bệnh mà tôi đang phải chịu đựng.

Lúc đầu, giọng nói của tôi còn yếu và nhỏ, và tôi phải để tay vào bụng cho đỡ đau. Dần dần, giọng tôi to hơn, rõ ràng hơn, và đã có thể ngồi thẳng lưng. Tôi bỏ chiếc chăn quàng trên vai ra và mỉm cười khi nói.

Thấy những thay đổi nhanh chóng của tôi, các học viên khác hỏi tôi cảm thấy thế nào. Đến lúc đó, tôi mới nhận ra là tôi đã trở lại như bình thường. Tôi xúc động và vô cùng biết ơn Sư phụ vĩ đại và từ bi và huyền năng của Đại Pháp. Tôi cũng biết ơn các học viên vì sự giúp đỡ của họ.

Ngày hôm sau, khi dậy luyện công vào 5 giờ sáng, tôi thấy bụng hơi đau. Vì vậy, tôi bắt đầu bằng bài tĩnh công, rồi chuyển sang bốn bài công pháp còn lại. Khi hoàn thành xong, tôi thấy rất khỏe và tràn đầy năng lượng.

Trải qua lần nghiệp bệnh đó, tôi đã thực sự nhận ra rằng tu luyện là một việc hết sức nghiêm túc. Vào giai đoạn cuối của thời điểm quan trọng này, mỗi suy nghĩ, thậm chí một chấp trước của chúng ta sẽ xác định rằng liệu chúng ta sẽ viên mãn không hay rơi rớt xuống. Chúng ta phải bước đi tốt trên con đường tu luyện.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/12/3/376894.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/12/19/173686.html

Đăng ngày 08-01-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share