Bài viết của một học viên Pháp Luân Công ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 10-11-2018] Tháng 5 năm 1998, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công. Sau khi hướng nội và đề cao tâm tính chiểu theo lời dạy của Sư phụ Lý Hồng Chí, chồng tôi đã thay đổi từ phản đối Pháp Luân Công sang ủng hộ nỗ lực chứng thực Pháp của tôi.

Trước khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) phát động cuộc đàn áp Pháp Luân Công vào 20 tháng 7 năm 1999, tôi khá bận rộn với công việc và không tham gia học Pháp nhóm. Do đó, tôi chỉ biết vài học viên và đã mất liên lạc với họ. Sau đó, vào năm 2006, tôi gặp một số học viên và bắt đầu tham gia nâng cao nhận thức của người dân về cuộc bức hại.

Đối mặt với cuộc bức hại

Tôi đi ra ngoài với một học viên khác tên là Mary (biệt danh) để nâng cao nhận thức [của người dân về cuộc bức hại]. Vì chồng tôi và chồng cô ấy đều không phải là người tu luyện nên chúng tôi không dám nói với họ rằng chúng tôi đi giảng chân tướng về Pháp Luân Công. Trên đường về nhà, tôi sẽ nghĩ ra một lý do để đi ra ngoài.

Một học viên khác tên Linda (biệt danh) nói với tôi và Mary rằng: “Các bạn luôn lấy cớ để đi ra ngoài nói với mọi người về Pháp Luân Công. Các bạn định tiếp tục việc đó đến bao giờ?”

Mặc dù bị động tâm trước câu hỏi của cô ấy, nhưng tôi không thể đưa ra câu trả lời. Tôi cảm thấy mình không có lựa chọn nào khác. Chồng tôi sẽ tức giận nếu tôi nói với anh ấy sự thật, vì vậy tôi đã không dám để anh ấy biết. Tôi phải loại bỏ tâm sợ hãi của mình.

Tôi chia sẻ suy nghĩ của mình với một học viên khác. Cô ấy nói: “Đừng sợ. Hãy dũng cảm đối mặt với vấn đề. Nói rõ chân tướng về Pháp Luân Công khi có cơ hội. Cùng với sự đột phá của bạn trong việc giảng thanh chân tướng, hoàn cảnh nhà bạn sẽ thay đổi.”

Sau đó, cảnh sát bắt giữ Mary. Tôi biết trạng thái tu luyện của mình không tốt và thầm nghĩ: “Giá mà có một nhóm để mình có thể học Pháp cùng [thì hay biết mấy].” Thật ngạc nhiên, Linda nói với tôi rằng tôi có thể tham gia nhóm học Pháp ở nhà cô ấy.

Tôi nói với chồng mình về việc đến nhà Linda học các bài giảng Pháp Luân Đại Pháp. Anh ấy đã tức giận và không cho tôi rời khỏi nhà.

Phản ứng của anh làm tôi ngạc nhiên. Tôi không biết phải làm gì ngoài việc giữ một niệm: “Mình không thể bỏ lỡ cơ hội học Pháp nhóm này được.”

Tôi nói chuyện lại với anh sau khi anh bình tĩnh và hỏi anh tại sao lại lo lắng về việc tôi tham gia nhóm [học Pháp]. Con gái tôi cũng cố gắng xoa dịu anh. Anh thỏa hiệp và nói rằng tôi có thể đi ngay bây giờ. Tôi đồng ý, nhưng nói rằng tôi sẽ đi từ thứ Hai đến thứ Sáu, và anh ấy đã không phản đối.

Hướng nội

Tôi tiếp tục đi ra ngoài để nói với mọi người về Pháp Luân Công, nhưng lại bỏ bê việc nhà. Khi chồng và con gái tôi về nhà vào buổi trưa, tôi đã không kịp chuẩn bị bữa ăn cho họ.

Tôi nghĩ rằng vì mình ra ngoài nói với mọi người về Pháp Luân Công, họ sẽ có thể ăn muộn một chút. Nhưng tôi đã không tranh luận và nói: “Em sai rồi. Em sẽ chuẩn bị bữa trưa cho anh [và con] đúng giờ.”

Ngày hôm sau tôi lại về nhà muộn và chồng tôi nói: “Em biết bản thân mình sai. Em cần phải thay đổi!” Vì tôi không nghĩ rằng mình sai, vậy nên sau đó tôi vẫn tiếp tục thường về muộn.

Chồng tôi đã mua một chiếc xe tải giao hàng để kiếm sống sau khi anh bị mất việc ở một xí nghiệp quốc doanh. Một hôm, khi anh ấy về nhà vào bữa trưa, một khách hàng gọi điện và yêu cầu anh chuyển một số kiện hàng. Tôi bảo anh đợi một chút để tôi có thể nấu cho anh một bữa trưa nhẹ.

Anh nói anh phải rời đi, và trách móc tôi: “Em nói em tu luyện Pháp Luân Công là tốt. Tuy nhiên, em không về nhà để chuẩn bị bữa trưa đúng giờ và không thay đổi như đã hứa. Làm sao anh có thể tin em là tốt đây?”

Tôi cảm thấy buồn vì anh ấy làm việc cả buổi sáng và không có gì để ăn khi về nhà vào giờ ăn trưa. Anh ấy là một người đàn ông tốt bụng và hiểu biết. Tôi đã sai. Tôi hy vọng anh ấy sẽ có thái độ tích cực đối với Pháp Luân Công, nhưng tôi đã không ở vị trí của anh để xét vấn đề. Sao tôi có thể chứng thực cho anh ấy thấy Pháp Luân Công là tốt đây?

Sư phụ giảng:

“Tu luyện chân chính, cần phải hướng tâm mà tu, hướng nội mà tu, hướng nội mà tìm, chứ không hướng ngoại mà tìm” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)

Sau đó, tôi bắt đầu chân chính hướng nội và tu bản thân. Tôi nấu cơm trước khi ra khỏi nhà vào buổi sáng giống như anh ấy muốn. Tôi chuẩn bị thức ăn cho ngày hôm sau, và đôi khi tôi mua bữa trưa trên đường về nhà. Tôi chuẩn bị bữa ăn cho chồng và con gái đúng giờ, và họ không còn bị đói khi tôi về nhà muộn nữa.

Cuối cùng tôi đã hiểu ý muốn của Sư phụ qua việc hướng nội tìm. Trước đây khi hướng nội, tôi tìm ra vấn đề của người khác thay vì của chính mình. Cùng với việc học Pháp và đề cao tâm tính, tôi ngộ ra rằng điều quan trọng nhất là hướng nội vô điều kiện, vì [vấn đề xuất hiện] là do tôi có chấp trước nào đó cần phải loại bỏ.

Chồng tôi quyên tiền để in tài liệu chân tướng

Một ngày trước dịp Tết Nguyên Đán vài năm trước, chồng tôi nói với tôi rằng cảnh sát giao thông đã phạt anh ấy 800 nhân dân tệ.

Tôi nói: “Em đã bảo anh quyên tiền để in tài liệu thông tin về Pháp Luân Công nhưng anh từ chối. Bây giờ thì anh bị cướp.” Anh ấy nói: “Anh có thể làm gì? Anh không thể lên đường mà không nộp phạt.” Tôi nói: “Họ đang làm sai qua việc phạt tiền như vậy. Anh sẽ làm việc tốt nếu anh quyên góp tiền cho điểm sản xuất tài liệu trong tương lai.”

Vào dịp Tết Dương lịch, tôi nói với chồng mình rằng tôi sẽ quyên góp cho điểm sản xuất tài liệu và hy vọng rằng anh cũng làm như vậy. Anh ấy đã quyên góp 500 nhân dân tệ mỗi năm và cũng không phản đối tôi làm việc đó.

Điều đó không hề dễ dàng với chúng tôi vì thu nhập của chúng tôi có hạn. Lương của tôi thấp và anh ấy đã nghỉ việc. Chúng tôi không đủ khả năng để trả học phí cho con gái của mình, vì vậy dì của cháu đã trả khoản tiền đó.

Dì của cháu có thu nhập tốt hơn chúng tôi nhưng không đồng tình với Pháp Luân Công. Một ngày cô ấy nói: “Chị nói Pháp Luân Công là tốt. Ai giúp chị? Em giúp chị.” Tôi cảm thấy tồi tệ và quyết định rằng hai vợ chồng tôi sẽ trả học phí cho con gái của mình trong năm sắp tới.

Chúng tôi may mắn khi chồng tôi có công việc giao hàng vào năm mới. Điều đó có nghĩa là chúng tôi đã có đủ tiền học phí và hơn nữa chúng tôi có thể tiết kiệm một số tiền.

Chồng tôi đề nghị đến đồn cảnh sát

Năm 2015, tôi đã dùng tên thật để gửi đơn kiện Giang Trạch Dân, cựu Tổng bí thư ĐCSTQ, người đã phát động cuộc đàn áp Pháp Luân Công. Tôi đã không nói với chồng mình. Một cảnh sát đã gọi điện cho tôi để xác minh đơn kiện vào tháng 10. Chồng tôi phát hiện ra và phàn nàn rằng tôi không nên làm việc đó vì nó sẽ gây rắc rối cho gia đình.

Sau khi anh bình tĩnh lại, tôi giải thích rằng tại sao tôi lại gửi đơn kiện. Tôi cũng nhờ một đồng tu giúp tôi giải thích. Chồng tôi nói: “Cảnh sát bảo em đến đồn cảnh sát.” Tuy nhiên, tôi rất sợ và không muốn đi. Anh ấy cũng sợ đi. Mọi người ở Trung Quốc đều biết rằng ĐCSTQ bức hại người dân mà không cần có lý do chính đáng.

Tuy nhiên, vài ngày sau, thái độ của anh đã thay đổi hoàn toàn. Anh nói: “Sợ không thể giải quyết vấn đề. Anh đã suy nghĩ về việc này. Không có gì phải sợ. Em cứ ở nhà. Anh sẽ đến đồn cảnh sát thay em.”

Tôi rất ngạc nhiên và khâm phục sự can đảm của anh. Đổi lại, tôi cảm thấy xấu hổ, vì là một học viên nhưng tôi lại để người chồng không tu luyện đối mặt với vấn đề này thay mình.

Khi bình tĩnh lại, tôi nói với anh ấy: “Anh thật tốt. Vài năm trước, anh đã không hiểu việc em tu luyện. Đó không phải là lỗi của anh. Em đã không làm tốt việc chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Em đang cố gắng dần dần buông bỏ tâm vị tư. Em xin lỗi anh.”

Chúng tôi đã đồng ý [cùng nhau] phản bức hại. Tối hôm đó, tôi bảo anh đọc các bài viết trên trang Minh Huệ về việc kiện Giang Trạch Dân của các đồng tu khác. Đó là lần đầu tiên anh truy cập trang web này.

Hôm sau anh đến đồn cảnh sát. Tôi đã nói trước khi anh rời đi: “Anh hãy nhớ cầu xin Sư phụ Lý Hồng Chí giúp đỡ nhé!”

Khi trở về nhà, anh nói: “Anh đã nói với cảnh sát rằng Pháp Luân Công là tốt. Anh còn nói với họ rằng chúng tôi không dùng bất cứ hoá đơn thuốc nào nữa kể từ khi em tu luyện Pháp Luân Công. Anh nói rằng chính Giang Trạch Dân đang bức hại Pháp Luân Công.

“Viên cảnh sát có một máy quay trên vai, nhưng anh không sợ. Anh nghĩ: ‘Dù anh ta có quay video hay không, mình cũng không quan tâm.’”

Tôi đề nghị rằng chúng tôi cùng xem băng hình giảng Pháp của Sư phụ ở Quảng Châu, và anh đã đồng ý. Chúng tôi xem băng hình giảng Pháp mỗi ngày.

Anh nói rằng cơn đau đầu của anh đã biến mất sau khi xem xong bài giảng thứ hai. Tôi đã nói: “Anh được phúc báo vì đã can đảm đến đồn cảnh sát nói lời công bằng cho Pháp Luân Công.”

Chúng tôi kết thúc việc xem băng hình cùng nhau. Trước đây, hàng năm chồng tôi thường bị sốt do viêm amidan mãn tính và phải đến bệnh viện để tiêm. Bây giờ anh không còn cần phải tiêm nữa.”

Tôi đã ngẫm lại về con đường tu luyện của mình. Ban đầu chồng tôi phản đối việc tôi tu luyện Pháp Luân Công và tôi phải giấu anh ấy ra ngoài giảng chân tướng. Chúng tôi đã có nhiều mâu thuẫn vì điều đó. Sư phụ từ bi đã điểm hoá cho tôi để tôi có thể chính lại việc làm của mình thay vì bướng bỉnh.

Tôi ngộ ra rằng bướng bỉnh là quan niệm người thường trong khi chân chính là điều mà một người tu luyện tốt mới làm được. Từ khi tôi hướng nội cùng với việc đề cao trong tu luyện, hoàn cảnh gia đình tôi đã thay đổi và chồng tôi không còn ngăn cản tôi nói chuyện với mọi người về Pháp Luân Công. Anh ấy đã thay đổi từ việc phản đối Pháp Luân Công sang ủng hộ nỗ lực chứng thực Pháp của tôi.

(Pháp hội Trung Quốc lần thứ 15 trên Minh Huệ)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/11/10/376566.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/11/13/173238.html

Đăng ngày 03-01-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share